Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 309
Có điều chuyện Phong Phong vẫn có thể thi đỗ sát hạch hằng năm thì đúng là nằm ngoài dự liệu của cô. Một Ảnh đế thì cần đến bằng bác sĩ làm gì nhỉ?
Đám phóng viên ở dưới xôn xao một trận rồi mới có người giơ tay hỏi: "Vậy nguyên nhân thứ hai của anh Phong là gì?"
"Về phần nguyên nhân thứ hai..." Phong Phong vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang đứng ở cửa, khóe miệng anh ta cong lên rồi đứng dậy từ từ bước xuống phía dưới.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức thu cái tâm tình xem trò vui của mình lại, thấy anh ta bước tới càng gần mình, cô bỗng thấy bất an trong lòng, tên này lại muốn làm gì đây?
"Nguyên nhân thứ hai cũng rất đơn giản thôi, hơn một tháng trước tôi gặp một cô gái ở cổng bệnh viện, từ cái nhìn đầu tiên trông thấy cô, tôi đã hoàn toàn bị đắm chìm!" Phong Phong dịu dàng lên tiếng, nhìn cô gái đang đứng trước cửa không chớp mắt.
Quản lý của Phong Phong nghe đến câu này, tim đập đánh thịch một cái, phải biết diễn viên mà công khai chuyện tình cảm là một việc rất tồi tệ, hơn nữa trước giờ anh ta chưa từng thấy Phong Phong nói thích ai cả, chỉ bảo anh tới rồi nói có chuyện muốn làm rõ với phóng viên, kêu là muốn giảng dạy ở trường một năm chứ hoàn toàn không nói sẽ công khai chuyện tình cảm, hơn nữa cô gái kia là ai? Sao anh chưa từng gặp bao giờ.
Chuông báo cảnh báo nguy hiểm trong lòng Kiều Nhã Nguyễn kêu lên inh ỏi, cô vừa định xoay người bỏ chạy thì cổ tay đã bị Phong Phong túm lại.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt cô như đang nói rốt cuộc anh muốn làm gì?
Phong Phong cười rất dịu dàng, nhưng tên này càng dịu dàng thì Kiều Nhã Nguyễn càng sợ, trông anh ta như một tay thợ săn đã nhắm trúng con mồi của mình, đang từng bước bố trí cạm bẫy chờ cô nhảy vào.
"Sống trên đời có mấy ai có thể gặp được người mình yêu chân thành, thế nên tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này! Giờ tôi đang rất tỉnh táo, tôi cũng từng sống trong trường giống như cô ấy bây giờ, có người nói tôi đi xe bus là do không quên được người bạn gái trong quá khứ nhưng tôi tin rằng cô ấy sẽ khiến tôi quên được!" Phong Phong dịu dàng cất tiếng.
Bạn gái xe bus?
Bỗng có cái gì đó lóe lên trong đầu Kiều Nhã Nguyễn, nhưng cô lại không bắt được nó.
Đèn flash phía trên đột nhiên sáng lên, Kiều Nhã Nguyễn lập tức đưa tay lên che kín mặt mình. Cô vừa nhìn Phong Phong, vừa nghiếng răng nghiến lợi nói: "Anh muốn làm loạn à?"
Phong Phong chớp chớp mắt tỏ ra vô tội, lời nói ra lại càng vô tội hơn: "Tôi đang theo đuổi cô mà, không nhìn ra sao?"
"Ha ha, không nhìn ra! Chỉ là tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Phong Ảnh đế càng ngày càng... ôi..."
Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói xong đã bị Phong Phong kéo vào lòng, ngay sau đó anh ta liền đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, cứ như thế xâm nhập vào thế giới của cô mà không hề báo trước.
Kiều Nhã Nguyễn trợn tròn mắt. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Phong Phong đã cạy mở hàm răng cô ra rồi bắt đầu công thành chiếm đất.
Cuốn sách trong tay Kiều Nhã Nguyễn rơi xuống đất, gáy sách đập xuống mu bàn chân gây ra cảm giác đau đớn khiến Kiều Nhã Nguyễn tỉnh táo lại. Cô giãy giụa kịch liệt nhưng cổ đã bị Phong Phong giữ chặt lấy, khiến cô không giãy ra nổi.
Hô hấp của Kiều Nhã Nguyễn trở nên dồn dập hơn, một giây sau cô liền cắn mạnh vào lưỡi Phong Phong khiến anh ta bị đau, vì bị đau nên anh ta không thể không dừng lại nụ hôn này. Nhưng anh ta vẫn không buông cô ra, hai cái trán vẫn kề sát vào nhau, bàn tay vẫn khống chế cổ của Kiều Nhã Nguyễn, thì thầm bên tai cô: "Bây giờ thì nhìn ra chưa? Kiều Nhã Nguyễn, tôi đang theo đuổi em đấy!"
Kiều Nhã Nguyễn, tôi đang theo đuổi em đấy!
Câu nói này của anh ta khiến Kiều Nhã Nguyễn bị ảnh hưởng không khác nào một quả bom nguyên tử dội xuống Nhật Bản.