Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3111
Kiều Vi Nhã ngủ một mạch đến lúc trong phòng học không còn ai mới tỉnh lại.
“Sao không gọi tôi?” Kiều Vi Nhã vươn vai hỏi.
Sở Lạc Duy thu lại nụ cười của mình, gõ một cái vào trán cô: “Ngủ như heo thế ai gọi dậy nổi.”
Kiều Vi Nhã nghe vậy cũng chỉ lườm cậu rồi chỉnh lại mái tóc bù xù của mình, “Cuối cùng cũng hết tiết rồi, tôi thích nhất là thứ năm đấy, mong là ngày nào thầy cũng phải đi họp.” Kiều Vi Nhã nhét sách vào cặp nói.
“Cậu giỏi ghê đấy.” Sở Lạc Duy nói rồi cầm lấy cặp sách của cô, bỏ đồ của mình vào đó, khoác lên một vai, “Đi thôi.”
Kiều Vi Nhã làm mặt quỷ với cậu, chạy ra khỏi lớp trước.
Sở Lạc Duy đi theo sau cô. Hôm nay cậu mặc một bộ đồ thể thao trắng, cặp chân dài bước một bước cũng đủ đuổi kịp hai bước của cô rồi.
Kiều Vi Nhã ra khỏi phòng học, theo phản xạ nhìn ngó xung quanh, “Sao tôi có cảm giác là có người đang nhìn bọn mình thế nhỉ?”
Sở Lạc Duy chọc lên đầu cô một cái, nhìn theo hướng của cô rồi kéo cô lại: “Đang nghĩ trông cậu chẳng ra làm sao đấy.”
Kiều Vi Nhã ngẩn ra, kêu cô trông chẳng ra sao á?
Kiều Vi Nhã nhanh chóng phản ứng lại kịp, vậy là cậu ta đang nói cô mơ hão đấy hả?
Ý của cậu ta là: Trông đã chẳng ra làm sao, mà nghĩ thì hay quá, tự luyến hả? Ai thèm nhìn cậu chứ!
“Sở Lạc Duy, cậu đứng lại cho tôi.” Kiều Vi Nhã giậm chân đuổi theo.
Sở Lạc Duy lại tăng nhanh tốc độ. Nhưng khi cậu đang định xuống cầu thang thì Kiều Vi Nhã lại nhảy phốc lên lưng cậu.
Sở Lạc Duy cũng kịp thời đỡ lấy cô, như thể đã quá quen với động tác này.
“Cậu nói ai xấu đấy?” Kiều Vi Nhã vờ bóp cổ cậu.
Sở Lạc Duy nhíu mày: “Đang trong trường học đấy.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Cô vội vàng tụt xuống khỏi người cậu, “Dù sao thì cậu cũng đang ghen tị là tôi đẹp hơn cậu chứ gì.” Kiều Vi Nhã đốp lại.
Sở Lạc Duy đi đằng sau lưng cô, cũng không hề phản bác lại câu này.
Kiều Vi Nhã xuống khỏi dãy phòng học rồi vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. Cô ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Duy. Đúng là đồ lẳng lơ, chắc chắn vì cậu ta ở đây nên cô mới bị nhiều người nhìn như thế.
Kiều Vi Nhã còn đang mải nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên. Cô lấy điện thoại trong balo ra, thấy có tin nhắn Triệu Hân Hân gửi tới.
[Hân Mập: Má nó, Kiều Vi Nhã cậu nổi tiếng rồi.]
[Hân Mập: Mau lên diễn đàn trường các cậu đi. Cậu với cậu ấy ở bên nhau từ nhà trẻ tới cấp ba cũng phải mười năm rồi đấy nhỉ, thế mà sao tớ chưa thấy cậu ấy như thế bao giờ chứ.]
[Hân Mập: Đậu, đậu, không được, tớ kích động quá rồi. Tớ phải ra ngoài chạy bộ hai vòng đây.]
Kiều Vi Nhã nhìn đống tin nhắn nhảy ra lại thầm nghĩ, con nhỏ này hâm rồi hả?
Nhưng diễn đàn? Diễn đàn trường họ thì có gì hay mà xem?
Kiều Vi Nhã nghĩ vậy nhưng vẫn cầm điện thoại lên diễn đàn của trường. Trang nhất đập vào mắt không phải là tiêu đề gì đó mà là một bức ảnh được ghim lên đầu trang.
Kiều Vi Nhã trợn tròn mắt. Đậu, đậu, đậu, chuyện quái quỷ gì thế này?
Kiều Vi Nhã ngẩng phắt lên, nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt kinh hoàng.
Chuyện này Sở Lạc Duy vẫn chưa biết, cho nên lúc cúi xuống nhìn mới phát hiện ra bức hình này, chụp cũng được lắm.
“Mắt cậu bị tật à?” Kiều Vi Nhã buột miệng nói.
Đây là Sở Lạc Duy đấy, sao cậu ta có thể nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như thế được?
Sở Lạc Duy: “...”
Đúng là cậu mù rồi mới thích con nhỏ này.