Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3259
Tuy rằng cô đang đeo một cặp kính to bự, lại còn là kính gọng đen nhưng đây cũng là bình thường mà! Sao lại thành xấu rồi?
Sở Lạc Duy quẹt thẻ mượn sách xong quay lại thấy cô đứng bất động ở đó. Cậu hơi sững ra nhưng vẫn nói: “Đi thôi, cậu làm cái gì đấy?”
“Sở Lạc Duy này, tôi xấu à?” Kiều Vi Nhã cố ý nói lớn lên, rõ ràng là đang nói cho hai người kia nghe thấy.
Sở Lạc Duy híp mắt nhìn cô, khóe mắt liếc về phía sau rồi nhàn nhạt nói: “Mắt mù không phải lỗi của người ta. Cậu lớn tiếng như thế liệu có còn để cho họ chút mặt mũi nào không hả? Không có mặt mũi thì càng khó coi hơn không có mắt, đi thôi!” Sở Lạc Duy nói rồi nắm tay kéo Kiểu Vi Nhã rời đi.
Kiều Vị Nhã vốn đang tức giận đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lời này quả thật là quá độc ác, thế nhưng độc ác như vậy lại khiến cô cảm thấy thoải mái là sao?!
Quả nhiên, lúc Kiều Vi Nhã bước ra tới cửa liền quay đầu lại. Cô thấy hai cô gái kia đang khẩn trương thu dọn đồ đạc của mình rồi bỏ đi một cách xấu hổ.
Điều tàn nhẫn nhất chính là không phải Kiều Vi Nhã khiến bọn họ bị mất mặt, mà chính là một câu kia của Sở Lạc Duy rõ ràng nhắm thẳng vào bọn họ. Như vậy thì bọn họ sao có thể còn mặt mũi mà tiếp tục ngồi ở đây được nữa.
Kiều Vi Nhã cảm thấy hả hê vô cùng, cũng thấy vui nữa.
Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã rời khỏi thư viện cũng không đi ra khỏi trường luôn. Bọn họ đi đến hồ nước trong trường. Sau khi ngồi xuống, Sở Lạc Duy lôi một cây bút trong túi của mình ra rồi bắt đầu giúp Kiều Vị Nhã đánh dấu trọng tâm ôn tập.
“Lạnh quá đi.” Kiều Vi Nhã ngồi xuống liền nhìn xung quanh. Có mấy cặp tình nhân không sợ lạnh đang hẹn hò quanh đây. Bọn họ không đi ôn bài sao?
“Ngồi đi.” Sở Lạc Duy không ngẩng đầu lên, nói.
Kiều Vi Nhã bĩu môi, được rồi, nể tình cậu vừa mới giúp cô hả giận nên cố không thèm chấp nhặt với cậu nữa, thôi thì cứ ngồi xuống xem cậu làm gì vậy.
Kiều Vi Nhã nhìn người vẫn đang viết viết: “Cái này không phải là sách giáo khoa của chúng ta, đây không là mấy đề bài trong kỳ thi toàn quốc đấy sao?”
“Mấy hôm trước tôi có thấy giáo viên của cậu tới thư viện mượn một quyển như thế này về, trong này có khá nhiều ví dụ, chắc là sẽ lấy luôn ví dụ trong này làm đề bài thi.” Sở Lạc Duy nói thẳng ra lý do vì sao cậu lại muốn mượn cuốn sách này.
Kiều Vị Nhã: “...”
Như vậy mà cũng được hả?
Đại thần, đây chính là kinh nghiệm đoán để thi của cậu sao?
Nhưng sao cứ có cảm giác ngầu thế nhỉ!
Kiều Vi Nhã hào hứng cúi đầu nhìn Sở Lạc Duy đang đánh dấu trọng tâm. Tay của Sở Lạc Duy rất đẹp, từng khớp xương rõ ràng, quan trọng nhất là ngón tay vừa dài lại mảnh khiến những đứa cuồng tay chỉ muốn thét lên chói tai.
Động tác của Sở Lạc Duy rất nhanh, cứ như thể cậu chỉ cần nhìn thoáng qua nội dung là có thể tìm ra được rồi.
“Vậy kỳ kiểm tra của cậu thì sao? Cậu không đi ôn bài à?” Kiều Vị Nhã dùng một tay chống cằm của mình, hỏi.
“Tôi mà cũng cần phải ôn bài à?” Sở Lạc Duy nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Cậu cứ liệu mà lo cho cái thân của cậu trước đi! Tiền học bổng nhiều lắm đấy.”
Sở Lạc Duy cố ý nói như vậy là vì còn đang giận có chuyện lúc trước cô nói muốn lấy được học bổng.
Kiều Vi Nhã chậc lưỡi một tiếng, tiếp tục nhìn đôi tay xinh đẹp của cậu.
“Chẳng lẽ cậu cảm thấy tay tôi còn đẹp hơn cả tôi à?”
“Đương nhiên rồi!” Kiều Vi Nhã vừa mới dứt lời thì tay của Sở Lạc Duy đột nhiên dừng lại.
Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt muốn hỏi Sở Lạc Duy có vấn đề gì vậy thì Sở Lạc Duy lại đẩy sách tới trước mặt cô: “Tự đi mà xem!”
“Này này này, đừng mà, đừng mà, anh thánh học ơi, anh đẹp trai, anh đẹp trai lắm, anh đẹp trai nhất trên đời này, anh còn đẹp hoàn hảo hơn cả em nữa!” Kiều Vị Nhã ôm chặt cánh tay của Sở Lạc Duy rồi lớn tiếng kêu lên.