Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3311
Khi hạ cánh xuống tới nơi trời cũng đã tối, Thủy An Lạc đã ngủ rồi, An Phong Dương và Sở Ninh Dực xuống khỏi trực thăng. An Phong Dương một tay cầm kính viễn vọng nhìn ra xa, một tay chống hông nói: “Trong căn cứ vẫn còn có người, chắc là người của Bạch Hoành. Tôi chỉ tò mò, bao năm qua Bạch Hoành vẫn ẩn nấp rất tốt, tại sao không đợi cánh cứng cáp hơn rồi hãy ra tay, hắn ra tay vào lúc này căn bản không phải là đối thủ của cậu mà.”
“Có lẽ người muốn trả thù đã không còn thời gian nữa rồi.” Sở Ninh Dực nói xong liền cúi xuống sờ bùn, vừa ẩm lại dính, có thể thấy căn cứ này vẫn đang nghiên cứu cái gì đó.
“Ý cậu là Viên Giai Di sắp hết thời gian rồi à.” An Phong Dương hỏi lại, anh cất kính viễn vọng đi nói tiếp: “Năm ấy cậu hủy cả hai chân của cô ta, sau đó thì không thấy tăm hơi đâu nữa, mãi cho đến sau này sư phụ chết rồi, chúng ta cũng quên luôn cô ta. Giờ xem ra cô ta cũng học được cách nhẫn nhịn lâu thật.”
Sở Ninh Dực thừa nhận lời An Phong Dương vừa nói, “Bao năm qua, đúng là cô ta đã học được cách nhẫn nhịn quá giỏi.”
Sở Ninh Dực quay lại nhìn qua trực thăng. Thủy An Lạc vẫn đang nghỉ ngơi. Thủy An Kiều bị nhốt trong phòng kho, chắc cũng không có vấn đề gì, “Đi thôi, vào trong xem thử xem, trước đó Bạch Hoành có nghiên cứu về mực thủy tinh, chắc giờ đang trong quá trình chế tạo, đi xem thử hắn ta có thể làm ra được loại quái vật gì.”
An Phong Dương gật đầu, ném kính viễn vọng ngược vào trực thăng, sau đó khóa cửa trực thăng lại, cùng Sở Ninh Dực đi tới căn cứ cách đó không xa.
Lúc này trong phòng kho, Thủy An Kiều đã tỉnh lại. Cô ta cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi dây thừng đang trói mình. Thấy trong kho để toàn chai lọ cũ, cô ta lăn lê bò tới đập vỡ bình rồi bất chấp cơn đau mà dùng nó để cứa dây thừng.
Cổ tay cô ta bị thủy tinh cứa vào, máu tươi nhỏ từng giọt, nhưng cô ta vẫn như không hề để tâm. Lúc mở được cửa cô ta cầm theo một chai thủy tinh đã đập vỡ ra ngoài.
Thủy An Lạc lúc này vẫn đang ngủ. Khi Thủy An Kiều vào, cô ta quay lại liếc cửa cabin một cái, sau đó chốt khóa trong lại rồi tiến vào phòng ngủ.
Thủy An Kiều nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, từ từ bước từng bước tới.
Thủy An Lạc, tất cả những gì mày nợ tao, hôm nay mày sẽ phải trả lại bằng hết. Hôm nay sẽ không ai có thể cứu được mày nữa.
Thủy An Kiều đi tới, giơ chai rượu lên định đập xuống.
Nhưng máu ở cổ tay của cô ta lại rơi xuống mặt Thủy An Lạc. Thủy An Lạc bừng tỉnh, trông thấy Thủy An Kiều vội lăn sang một bên, tránh được chai rượu mà cô ta đập xuống.
Thủy An Kiều thấy cô tỉnh lại, trong lúc Thủy An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại, cô ta giống như phát điên mà nhào vào người cô, liên tục cầm chai rượu vỡ đâm vào cô.
Thủy An Lạc nắm chặt lấy tay cô ta: “Thủy An Kiều, mày làm cái gì thế hả?”
“Không ai cứu được mày nữa đâu, Thủy An Lạc, lần này không có ai có thể cứu được mày nữa rồi, đáng ra mày phải chết từ lâu rồi mới phải.” Thủy An Kiều gào thét, sau đó lại tăng sức ở tay lên: “Tao không sống được thì mày cũng thế, có chết chúng ta phải cùng nhau chết.” Cô ta gần như đã dùng hết sức lực của mình để đâm chai rượu vỡ kia vào mắt Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cố gắng hết sức giữ chặt lấy cổ tay của cô ta, mắt cô từ từ đổi màu, cuối cùng thành một màu tím thẫm.
“Thủy An Kiều, mày thật sự cho rằng mày có thể giết được tao sao?” Thủy An Lạc nói xong liền đẩy tay cô ta chếch lên trên.
“Đồ yêu quái! Mày chết đi!” Thủy An Kiều gầm lên, đâm mạnh xuống.