Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 339
Bước chân của Sở Ninh Dực khựng lại lần nữa, anh quay lại nhìn Thủy An Lạc đang ngẩng lên nhìn thẳng vào mình, ánh mắt của cô có chút lạnh lẽo.
"Thủy An Lạc, rốt cuộc cái mà em tin tưởng là những gì chính tôi thừa nhận hay là những gì anh ta nói?" Sở Ninh Dực chậm rãi nói, nhưng từng câu từng chữ đều như bị ngâm trong tảng băng, đập thẳng vào tai Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc nghe thấy câu nói lạnh như băng của anh, nhìn thẳng vào ánh mắt châm chọc của anh mà không hề né tránh, "Bà ấy đã hại chết chính con gái của mình, đây là sự thật!" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi bật lại. Cho nên cô không thể vì Sở Ninh Dực mà đem con trai mình ra đánh cược được, "Thế nên giờ tất cả những gì mà bà ấy làm đều là để chuộc lỗi chứ gì?" Thủy An Lạc nói rồi chỉ vào cái tivi đã tắt.
"Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực tức giận quát lên, rõ ràng là Thủy An Lạc đã chạm đến điểm giới hạn của anh.
"Sao nào, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?" Thủy An Lạc cũng nghiến răng đáp trả.
Sở Ninh Dực cảm nhận được sự run rẩy của Tiểu Bảo Bối. Anh mau chóng khống chế cơn giận của mình, "Thủy An Lạc, em nhớ cho kỹ, đối với quá khứ của một người, bất cứ ai cũng đều không có quyền phê phán hay tán thành. Em sống chỉ là để làm những việc không hổ thẹn với lương tâm của mình, chứ không phải là đi soi xét người khác xem họ có làm những việc hổ thẹn với lương tâm hay không." Sở Ninh Dực nói xong liền bế thẳng Tiểu Bảo Bối lên lầu.
"Vậy có bao giờ anh từng nghĩ, ngay đến con gái ruột của mình mà bà ấy còn có thể ép chết, thì tôi và Tiểu Bảo Bối có tính là gì không hả?" Thủy An Lạc đứng sau lưng bỗng hét toáng lên, nhưng lần này trong giọng nói của cô còn có cả sự sợ hãi.
Mắt Sở Ninh Dực chợt lóe lên một tia khác thường, anh cúi xuống nhìn Tiểu Bảo Bối trong lòng đang chớp mắt nhìn mình.
Lời này của cô... là có ý gì đây?
"Sở Ninh Dực, dù anh có làm gì thì anh cũng đâu biết được rốt cuộc là tôi đang sợ hãi điều gì?" Thủy An Lạc hét lên xong, ném thẳng cái điều khiển trong tay xuống đất rồi chạy thẳng ra ngoài.
Sở Ninh Dực nghe tiếng cánh cửa bị đóng sập lại, còn cả tiếng khóc vì bị giật mình hoảng sợ của Tiểu Bảo Bối, nhưng tất cả những âm thanh đó đều không bằng dư âm Thủy An Lạc vẫn còn vẳng trong đầu anh.
Sở Ninh Dực, dù anh có làm gì thì anh cũng đâu biết được rốt cuộc là tôi đang sợ hãi điều gì?
Anh cũng đâu biết được rốt cuộc là tôi đang sợ hãi điều gì?
Sở Ninh Dực cau mày nhìn cánh cửa đã bị đóng lại, vòng tay đang ôm Tiểu Bảo Bối siết chặt hơn vài phần, anh thật sự không hiểu Thủy An Lạc đến vậy sao?
Không phải là cô tin lời Mặc Lộ Túc nói mà là đang sợ điều gì đó khác ư?
Cô nói rằng: Ngay đến cả con gái ruột của mình là bà ấy còn có thể ép chết, tôi và Tiểu Bảo Bối thì có là cái gì?
Sở Ninh Dực dần siết chặt hai tay, cô đang sợ, sợ bà nội anh sẽ dùng cách giống như thế để đối phó với cô và Tiểu Bảo Bối!
Sở Ninh Dực không nhịn được rủa thầm một tiếng, vì đố kỵ mà anh dồn hết sự chú ý của mình lên Mặc Lộ Túc, lại chẳng hề nghe ra sự sợ hãi và hoảng hốt ẩn chứa trong giọng nói của cô, luôn nói cô không tin tưởng mình, thậm chìn còn trách móc cô vì nhận định của cô về bà nội.
Tiểu Bảo Bối khóc mãi khóc mãi rồi cũng nín. Cu cậu chớp chớp đôi mắt to ngấn nước chỉ tay ra phía bên ngoài: "Ma, ma, mama..." Cu cậu nói một cách gấp gáp, nhưng lần này có thể nghe ra rõ ràng tiếng gọi "mama".
Bên ngoài đang mưa, mami chạy ra ngoài, Tiểu Bảo Bối lo lắng lắm.
Sở Ninh Dực lại lầm bầm chửi một tiếng, anh chạy lên gác lấy áo mặc vào Tiểu Bảo Bối, sau đó liền bế cậu nhóc xuống nhà.
Trời mưa to như thế này vậy mà cô nhóc đó cứ thế chạy ra ngoài, không sợ xảy ra chuyện hay sao?
Thủy An Lạc sau khi chạy ra ngoài thì cũng không đi đâu nữa mà chạy thẳng vào cầu thang bộ, ngồi trên bậc cầu thang tủi thân tự kỷ một mình.
Sự tủi thân của Thủy An Lạc không phải là không có lý do. Lần nào anh cũng nói là đã hết lòng vào chuyện tình cảm của họ, nhưng khi cô dốc hết lòng dạ của mình ra rồi, không muốn rời khỏi anh nữa, thì anh lại một lần nữa dùng suy nghĩ của mình để áp đặt suy nghĩ của cô.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng thang máy đến nơi, sau đó là tiếng cửa thang máy mở ra. Cô đứng bật dậy, nhưng khi cô chạy ra ngoài thì thang máy đã xuống dưới mất rồi.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->