Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3495
Sư Niệm nheo mắt quay lại nhìn chị Tám. Chị Tám lập tức nói phải đi tìm người khác xem công việc sắp xếp thế nào rồi.
Sư Niệm xì một tiếng, ngồi xuống tiếp tục bảo chuyên viên trang điểm cho mình.
“Chị mới tới à? Hình như trước đây em chưa gặp chị bao giờ.” Sư Niệm tò mò nói.
Chuyên viên trang điểm giật mình, nhanh nhảu đáp: “Chị đến làm thay.”
“À, kỹ thuật của chị tốt hơn người trước đấy.” Sư Niệm nói xong lại cầm quyển sách trên bàn lên xem nên không thấy chuyên viên kia thở phào một hơi.
Sư Niệm vừa trang điểm vừa đợi diễn viên đóng cặp với cô hôm nay tới. Nghe nói là một khách mời đặc biệt, đến tận giờ cô vẫn chưa biết người đó là ai.
Cô vốn không phải người thích giao lưu với người khác, thế nên chỉ cần xác định trong lúc quay người kia không có quá nhiều vấn đề thì cô cũng không sao cả.
“Cô Triệu, đạo diễn bảo cô chuẩn bị đi kìa.” Nhân viên hậu cần cầm bảng tới, khom người nói.
Sư Niệm: “...”
Thế này là ngay đến cả trước khi quay cũng không để cô gặp người hợp tác với mình một chút sao?”
“Chị Tám, chị Tám...” Sư Niệm lớn tiếng gọi. Thấy chị Tám tới, cô cau mày hỏi: “Sao đã bắt đầu rồi, em đóng với ai cũng không có ai nói cho em biết là sao hả?”
“Thì bởi vì là khách mời đặc biệt mà em. Cũng chỉ có một cảnh hôn lễ thôi, không có gì to tát đâu, em có thể nắm bắt được mà. Mau lên đi, các diễn viên quần chúng bên ngoài đều chuẩn bị xong hết rồi, em mau lên nhé.” Chị Tám nói xong lại chạy biến đi.
Cùng lúc đó, hai “bạn nhỏ” Sở ba tuổi ở bên ngoài vẫn còn đang đấu khẩu với nhau. Lần này cả hai đều thành diễn viên quần chúng thật rồi.
Thủy An Lạc và Cố Tiểu An đang nói chuyện với nhau, không biết nói đến chuyện gì mà trông hai người đều có vẻ rất vui.
“Con trai tôi kết hôn, có giỏi thì anh đừng có đến, đường đường là Sở tổng như anh mà còn đi làm diễn viên quần chúng được nữa à?” Sở Lăng Phong cười nhạo.
“Đây là con gái của học trò tôi, anh không lịch sự gọi tôi một tiếng là chú thì thôi còn ở đấy vênh váo cái gì?” Sở Ninh Dực không hề tỏ ra yếu kém, đốp chát lại.
“Hai người im miệng đi.” Thủy An Lạc đứng dậy đẩy Sở Ninh Dực qua một bên ngồi xuống, còn mình thì ngồi vào giữa Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong.
Cố Tiểu An đang ngồi ngoài cùng cũng đứng dậy đẩy Sở Lăng Phong ra, sau đó ngồi vào vị trí thứ ba kia, như vậy thì cô có thể ngồi giữa hai người kia cùng với Thủy An Lạc rồi.
Sở Lăng Phong: “...”
Sở Ninh Dực: “...”
Hai người liếc nhau một cái rồi quay ngoắt ra chỗ khác, không thèm để ý đến đối phương nữa, thà đợi hôn lễ bắt đầu còn hơn.
Sở Ninh Dực nắm tay Thủy An Lạc đặt lên đùi mình, khẽ nói vào tai cô. “Con gái đâu? Lâu lắm anh chưa được gặp con rồi.”
“Vẫn chưa ra, lúc em tới còn đang ngủ kìa.” Thủy An Lạc đáp, cô hơi cau mày, vốn định nói gì đó, nhưng đã thấy Sở Húc Ninh ra rồi.
Thế nên Thủy An Lạc dứt khoát mặc kệ chồng mình, quay ra nói chuyện với Cố Tiểu An tiếp.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực nhìn Sở Lăng Phong chằm chằm: Trông kỹ vợ anh đi.
Sở Lăng Phong hừ một tiếng: Có mà trông coi kỹ vợ anh đi thì có.
Sở Húc Ninh vẫn mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp đứng ở phía trước. Phù rể của anh đáng ra phải là Cố Tỉ Thành nhưng vì Cố Tỉ Thành đi làm nhiệm vụ mất rồi cho nên chỉ có mỗi Tần Thiếu Bạch và một chiến hữu Thiếu tá.
Phù dâu đáng ra sẽ là Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã, nhưng Sở Lạc Nhất lại từ chối, vì không có Cố Tỉ Thành làm phù rể thì cô làm phù dâu cũng còn có ý nghĩa gì nữa đâu?