Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3563
Lúc Cố Tử Thành trở về, Sở Lạc Nhất đang cố giải thích cho Tiểu Quỷ Quỷ hiểu, thế nhưng Tiểu Quỷ Quỷ vẫn khóc lóc ầm ĩ lên, không nghe lời mẹ nói chút nào.
Cố Tử Thành lái xe về, vừa mở cửa xe ra đã nghe thấy tiếng khóc của con, còn Tiểu Quỷ Quỷ thấy xe lái vào, thần hình nhỏ xíu bập bênh bò từ dưới đất dậy, nhấc cặp chân ngắn tũn chạy ra ngoài.
Cố Tử Thành ngồi xổm người xuống ôm chặt lấy con trai. Thằng bé đã khóc quá lâu nên lúc này đã khản cả giọng.
“Muốn bá bá, bá bá đừng, đừng đi.” Tiểu Quỷ Quỷ vừa thở hổn hển vừa nghẹn ngào nói.
Cố Tử Thành cố nén nỗi chua xót muốn vỡ tim mà ra, ôm thật chặt con trai, lại ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất đứng cách đó không xa.
“Anh quay về làm gì? Còn muốn khiến nó khóc thêm một lần nữa hay sao?” Vì thương con trai nên lúc này Sở Lạc Nhất cũng không kiềm chế nổi mà quát lên.
“Đừng mắng bá bá, đừng mảng bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng dùng thân thể nhỏ xíu của mình che chở cho Cố Tỉ Thành, cặp mắt ướt sũng sưng đỏ nhìn mẹ mình với vẻ ấm ức.
Cố Tử Thành nhìn thân hình nhỏ nhắn của con trai, cánh tay nhỏ bé cứ thế chắn trước mặt mình, cố nén sự chua xót viền mắt lại không nhịn được đỏ lên, một tay anh che mặt mình, không để cho người khác nhìn thấy nước mắt của bản thân.
Anh đã từng bảo vệ bao nhiêu người, đây là người đầu tiên đứng ở trước mặt anh bảo vệ anh, là con trai anh, đứa con trai còn chưa cao đến bắp chân anh.
Cố Tử Thành ôm con trai đứng dậy, từ từ đi về phía Sở Lạc Nhất, suy nghĩ một chút giống như lấy hết dũng khí nói: “Bên kia có danh sách người nhà đi cùng, em đưa Quỷ Quỷ theo có được không?”
Anh nói, có vài phần dè dặt, còn có mấy phần chờ mong.
Sở Lạc Nhất chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó xoay người quay vào trong nhà.
Tiểu Quỷ Quỷ còn đang tựa trong lòng Cổ Tí Thành thút thít, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt áo của ba, như sợ anh sẽ lại đi mất.
Cố Tử Thành ở đặt một nụ hôn lên trán con trai, sau đó hít sâu ôm con trai đi vào.
Sau khi Tiểu Quỷ Quỷ đi vào liền kéo bá bá đi lấy đồ chơi, vẫn khăng khăng không chịu đi ngủ, bảo bá bá chơi với
mình, cho dù có mấy lần buồn ngủ cũng bừng tỉnh dậy, sau đó tìm bá bá, nếu bá bá vẫn còn đó sẽ lấy lại tinh thần chơi tiếp.
Cố Tử Thành nhìn mà vừa lòng đau dữ dội lại bất lực, cho dù tranh thủ được mấy tiếng đồng hồ ở cùng con nhưng anh vẫn phải đi.
Lúc ăn cơm tối, Tiểu Quỷ Quỷ chỉ cần Cố Tử Thành, ngay cả bà ngoại yêu nhất cũng không theo.
Thủy An Lạc nhìn mà không khỏi xót xa, cứ nói Quỷ Quỷ là bé hư, có bá bá là không cần bà ngoại nữa.
Tiểu Quỷ Quỷ núp ở trong lòng ba, tay cầm một miếng bánh mì, vẫn đang liên mồm nói Quỷ Quỷ là bé ngoan.
Cố Tử Thành cầm lấy khăn tay lau cái miệng nhỏ cho nhóc, “Ăn cơm xong ba dẫn con đi ngủ có được không.”
“Không ngủ, không ngủ, bá bá đi...”
Tiểu Quỷ Quỷ vội nói, bánh mì cũng không cần nữa mà túm lấy quần áo của ba.
Sở Lạc Nhất yên lặng nhìn thoáng qua bộ quân phục của Cố Tử Thành đã đầy dấu tay nhỏ bé của con trai. Nếu như đổi thành người khác, với cái bệnh sạch sẽ của Cố Tử Thành, anh đã đá người ta ra rồi, có điều đây là con trai ruột của anh.
Cố Tĩ Thành kiên nhẫn dỗ dành con trai, cho đến khi nhóc no rồi mới ăn qua loa được vài miếng.
Không ai dám nhắc đến chuyện anh sẽ đi. Tuy Tiểu Quỷ Quỷ còn nhỏ nhưng nghe gì cũng hiểu hết.
Sau bữa cơm tối, Cố Tử Thành đưa Tiểu Quỷ Quỷ đi lên lầu. Thủy An Lạc mới nhìn về phía con gái của mình: “Rốt cuộc con định thế nào đây?”