Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3609
ANH? [1]
Trong nháy mắt, Cố Tỉ Thành có cảm giác gan mình cũng phát đau.
- Chắc chắn là ông già nhà anh cố ý đây mà, cả tên của anh và em gái đều do mẹ đặt cho cho nên hẳn là ông ấy ấm ức trong lòng lắm!
Mà kể cả có ấm ức đến đâu đi chăng nữa cũng đâu thể lôi cháu trai ra bù đắp chứ!
Anh phải làm sao đây?
“Tên là gì?” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi hỏi lại một câu.
“Anh đoán xem!” Sở Lạc Nhất xấu tính hỏi ngược lại.
“Cố Thần!” Sắc mặt của Cố Tỉ Thành càng trở nên ấm trầm hơn.
Sở Lạc Nhất: “...”
“Thật đúng là ba với con trai có thần giao cách cảm với nhau mà!” Sở Lạc Nhất cười ha hả hai tiếng, sau đó là thấy sắc mặt của Cố Tỉ Thành càng trở nên khó coi hơn.
“Anh nhổ vào! Đây là cái tên mà năm đó ông ấy định đặt cho anh mà không được, cho nên vẫn còn canh cánh trong lòng đấy!” Cố Tỉ Thành đã tức muốn nổ tung luôn rồi, quả nhiên không thể cho ông già nhà mình bất cứ một cơ hội nào mà.
Nhịn suốt ba năm nay, e là ba anh cũng cho rằng thằng con trai này ngỏm luôn rồi ấy chứ! Vậy nên mới cho ra chút xíu tình thương của ba.
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành đang đi tới đi lui ở phòng khách, đúng là cô chưa bao giờ thấy cái bộ dạng tức giận đến mức này của anh.
Chỉ một cái tên thôi mà, hình như cái người này hơi tức giận quá mức rồi đấy.
“Làm sao anh lại có thành kiến với ba anh thế: Chữ Thần này rất tốt mà, năm đó nhất định ba của anh cũng rất thương yêu anh cho nên mới muốn đặt cho anh cái tên này.” Sở Lạc Nhất cảm giác mình phải nói đỡ cho ba chồng của mình.
Thế nhưng Sở Lạc Nhất vừa mới nói xong thì Cố Tỉ Thành lập tức bắn một ánh mắt lạnh như băng tới.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô có nói cái gì sai sao?
Cố Tỉ Thành hơi thở dài, ông già nhà anh đã chiếm tiền cơ thì anh còn có thể làm thế nào nữa đây?
Cố Tỉ Thành cố gắng bình ổn tâm tình của mình xong xuôi, sau đó rút một cái hộp nhỏ ra khỏi túi quần rồi đưa đến trước mặt Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất không nhận lấy mà chỉ lẳng lặng nhìn anh. Gần đây có hơi bị ám ảnh đối với việc mở hộp rồi, thật sự không muốn mở thêm bất cứ cái hộp nào nữa.
Cố Tỉ Thành dừng lại một chút rồi mở chiếc hộp đó ra, bên trong là một sợi dây chuyền bằng vàng với một mặt dây nho nhỏ theo phong cách cổ trang.
Sở Lạc Nhất tò mò nhận lấy rồi nhìn chằm chằm mặt dây màu xanh đồng, đó là hình Lạc Thần trong thần thoại.
“Anh làm đấy à?” Xem chất liệu thì có lẽ đây là vỏ đạn.
Cố Tỉ Thành ngồi xuống bên cạnh rồi đeo dây chuyền vào cho cô: “Bên trong mặt dây có chứa thuốc mê, dạo gần đây tình hình không được yên ổn cho lắm, em mang theo phòng thân.”
Thật ra nói trắng ra thì là Cố Tỉ Thành lo sợ cô sẽ gặp phải chuyện gì cho nên mới nghĩ ra cách này.
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ, trong lòng nhẹ nhàng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Sau khi Cố Tỉ Thành đeo dây chuyền xong cũng không buông cô ra, thậm chí còn nhẹ nhàng vòng tay, kéo Sở Lạc Nhất ngả vào lòng ngực của mình: “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, như vậy anh mới có thể yên tâm đi tìm kẻ đứng sau được.”
Thanh âm của anh trầm thấp, có chút mê hoặc.
Nhịp tim của Sở Lạc Nhất bất giác trở nên loạn nhịp, hơi thở ấm áp của Cố Tỉ Thành vẫn đang phả vào cổ của cô, khiến cả người cô mềm nhũn.
Hiếm lắm mới có được bầu không khí tốt đẹp.
“Bảo bối, anh...”
“Mę, mę ơi...”
Tiếng khóc của Tiểu Quỷ Quỷ khiến Sở Lạc Nhất giật mình tỉnh táo lại, sau đó cố đẩy mạnh Cố Tỉ Thành ra rồi chạy vào tìm con trai.
Cố Tử Thanh: “...”
Cố Tỉ Thành hít sâu một hơi rồi cũng đứng dậy theo.
Quả nhiên con trai sinh ra là để đòi nợ mà!
Sở Lạc Nhất hít sâu, nguy hiểm quá, suýt nữa đã bị anh dụ dỗ mất rồi, như vậy coi như cô thua sạch mất!
May quá, may mà có con trai ở đây.
Tiểu Quỷ Quỷ gặp phải ác mộng cho nên lúc này đang đứng trên giường khóc hu hu, sau khi thấy mẹ thì nhào thẳng vào lòng mẹ mình.
Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ về thân thể nho nhỏ đang run rẩy của nhóc: “Làm sao thế?”
Bé con khóc đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng nhất quyết không nói lời nào!