Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Cô nàng ngổ ngáo kia còn chưa kịp nói xong, Thủy An Lạc đã giơ tay lên tát thẳng lên mặt cô ta, một cái không đủ nên cô tát một phát bốn cái liên tục.
"Hai cái tát này tao đánh mày vì con trai tao, còn hai cái còn lại là cho bản thân tao." Thủy An Lạc lạnh lùng nói.
An Phong Dương hơi hơi nhướng mày. Anh chưa từng thấy một Thủy An Lạc như thế này bao giờ.
"Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?" Cô nàng kia gào ầm lên như một kẻ điên.
"Cô là ai thì về mà hỏi mẹ cô ấy, ở đây kêu gào cái gì?" An Phong Dương thản nhiên mở lời.
"An..." Cô nàng kia ấm ức lên tiếng.
"Cô gái, chắc cô cũng biết cô ấy là ai, chuyện này... vẫn còn chưa xong đâu." An Phong Dương nói rồi liền dẫn Thủy An Lạc đi thẳng, nhưng khi nhìn thấy gã bảo vệ núp trong góc cách đó xa xa, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười lạnh, con ranh Thủy An Kiều này đúng là không phải bại não một cách bình thường.
***
Thủy An Kiều thấy Thủy An Lạc được đưa đi, tức đến mức giậm chân bình bịch, tại sao lần nào cũng có người đến giúp con nhỏ đó thế, mà người phụ nữ đi cùng An Phong Dương là ai?
***
An Phong Dương đưa Thủy An Lạc và Mân Hinh vào trong thang máy rồi mới giới thiệu hai người cho nhau biết: "Đây là vợ anh, Mân Hinh. Còn đây chính là đứa em gái chơi với anh từ bé, Thủy An Lạc hay còn gọi là Lạc Lạc."
Thủy An Lạc nhớ mấy ngày trước An Phong Dương có nói rằng sẽ giới thiệu cho cô một người, xem ra có lẽ là người đang đứng trước mặt cô rồi.
"Xin chào, thật ngại quá, để chị phải chê cười rồi." Thủy An Lạc cúi đầu nói.
Mân Hinh lắc đầu: "Hình như vừa rồi tôi trông thấy cô gái đính hôn với Phong Dương trước đây thì phải, là Thủy An Kiều đúng không nhỉ?" Mân Hinh nói với giọng không chắc chắn lắm.
Thủy An Lạc thấy Mân Hinh nói như vậy liền ngẩng phắt lên nhìn cô, nhưng sau đó nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ cả, dù sao với cái con điên Thủy An Kiều kia thì tuyệt đối là có thể làm ra được.
***
Sau khi thang máy lên đến nơi, Thủy An Lạc ấn chuông chờ thím Vu ra mở cửa, nhưng vừa trông thấy Thủy An Lạc bà lại không khỏi sửng sốt thốt lên: "Tiểu thư, cô làm sao thế
này?”
Thủy An Lạc cười cười, không cẩn thận lại làm ảnh hưởng đến vết thương trên gương mặt. Còn thế nào được nữa đây, một cái tát là bị cha ruột đánh, một cái tát vừa bị con điên kia đánh. Thế nên hai cái tát cùng giáng thẳng vào một chỗ thì tất nhiên trông sẽ hơi kinh khủng rồi.
Thím Vu vội vàng đi lấy đá lạnh cho cô. Thủy An Lạc quẳng cái túi xách trong tay xuống. Hoa quả thì chẳng mua được, cô chỉ có thể bế con trai lên rồi thơm lên gương mặt nhỏ nhắn của bé con. Ngày hôm nay của cô có thể nói là trôi qua một cách sức cùng lực kiệt, giờ cô chỉ muốn ôm con trai đi ngủ, chẳng muốn làm gì hết nữa.
"Anh Xinh Trai, em mệt quá rồi, em đi ngủ trước đây. Anh với chị dâu cứ tự nhiên." Thủy An Lạc nói rồi gật đầu chào Mân Hinh một cái, sau đó thì bế Tiểu Bảo Bối lên gác.
"Tiểu thư, đá chườm này." Thím Vu ở phía sau gọi cô lại.
Thủy An Lạc khẽ lắc đầu, bây giờ cái cô cần không phải là đá chườm, mà là cả hầm băng, tốt nhất là nơi nào có thể đóng băng trái tim cô luôn ấy.
"Đúng là tạo nghiệp mà, ai mà lại đi ra tay nặng thế." Thím Vu nói thế, thở dài đánh sượt một cái rồi lại quay về bếp.
Mân Hinh nhìn theo bóng dáng của Thủy An Lạc, sau đó lại quay sang nhìn An Phong Dương: "Sao các anh có thể nhẫn tâm đối xử với một cô gái như thế chứ?"
Mân Hinh nói rồi quay người đi thẳng, tất nhiên An Phong Dương cũng biết hôm nay không phải là dịp tốt để thăm hỏi cho nên cũng về với vợ mình luôn.
"Chuyện này bọn anh cũng đâu có muốn xảy ra. Ai biết được Thủy An Kiều lại phát rồ như vậy đâu?" An Phong Dương nhíu mày đáp lại Mân Hinh.