Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 925
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, những việc Sở tổng làm đều không thể chỉ nhìn bề ngoài.
“Đưa Hắc Long tới gặp Lạc Hiên, bảo anh ta tìm luật sư cho em. Nó sẽ có ích cho em đấy.” Lúc Sở Ninh Dực cất tiếng thì anh đã lên tới khúc rẽ cầu thang rồi.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Hắc Long đang vẫy đuôi với mình.
Sở tổng còn biết Lạc Hiên sẽ tìm luật sư nào cho cô nữa sao?
“Anh biết Bạch Dạ Hàn sẽ từ chối em à?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi, nhưng Sở Ninh Dực không trả lời.
Anh vào phòng làm việc, đóng cửa lại rồi hơi nhíu mày.
Đương nhiên là anh biết, nhưng trong lòng anh vẫn mong Thủy An Lạc thử một lần, vì dù sao một người là anh em của anh, còn một người lại là người anh yêu.
Thế nhưng, kết quả vẫn nằm trong dự liệu.
Thủy An Lạc liên lạc với Lạc Hiên. Lúc này Lạc Hiên vừa về nhà tắm rửa xong, đang ngồi trong phòng khách chật hẹp vừa xem tivi vừa lau tóc.
Lạc Hiên nhận được điện thoại của Thủy An Lạc, nhấn loa ngoài rồi đặt lên mặt bàn, tiếp tục làm việc của mình.
“Anh, anh về rồi à?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
“Ừ, vừa về đến nhà, mà đồ trong phòng tắm dùng hết rồi.”
“Thì tự mua đi.” Thủy An Lạc nghiến răng nói. Cái lão này ở nhà cô, ăn ở nhà cô, lại còn đòi cô phải hầu hạ nữa chắc.
“Chậc chậc chậc.” Lạc Hiên lau tóc xong vứt khăn lông qua một bên, khoác áo choàng tắm đi rót một ly rượu, “Cái tính gắt gỏng của em càng ngày càng tệ.”
“Vốn đã tệ như thế rồi.” Thủy An Lạc lẩm bẩm, “Dưới lầu có cái siêu thị cách đấy không xa đâu, tự anh đi mua đi, không mệt chết được đâu.”
“Không được đâu, anh đây toàn dùng hàng hiệu thôi.” Lạc Hiên nghiêm túc nói, rồi lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Sáu rưỡi, Bob sẽ ở dưới nhà tìm em, nhưng mà anh sợ với cái vốn tiếng Anh lèo tèo của em thì...”
Bob, là vị luật sư kia á?
“Anh Sở đã tìm anh rồi à?” Thủy An Lạc hỏi, nếu không Lạc Hiên sao có thể nhanh chóng tìm được luật sư cho mình như thế được.
“Cứ cho là thế đi, sáng nay cậu ta đã gọi điện cho anh rồi, vừa hay Bob đang du lịch ở thành phố A.” Lạc Hiên trả lời, bỗng tiếng chuông cửa vang lên, “Cái nơi tồi tàn này của em mà cũng có người đến à, để anh đi mở cửa xem.”
Thủy An Lạc nhìn điện thoại đã bị cúp, nghĩ chắc là Cố Thanh Trần tới rồi đây.
Sở Ninh Dực đã lo liệu xong xuôi cho cô từ sáng, việc sắp xếp phiên tòa cũng do anh xử lý.
Thế giới của Sở đại tiên cô chưa bao giờ hiểu được, lúc nào cũng có thể tính đến mình có thể làm gì thành công, làm gì thất bại.
Nhưng cô vẫn chưa nói cho anh biết chuyện bà ngoại.
Thủy An Lạc thở dài, đành để lần sau vậy.
Đúng sáu giờ, Thủy An Lạc dẫn Hắc Long xuống lầu.
Mùa đông, mới sáu giờ trời đã tối thui.
Trên đường đã có những ngọn đèn lác đác được bật sáng, dưới đất phủ một lớp băng mỏng.
Hắc Long vẫn ngoan ngoãn đi bên cạnh Thủy An Lạc, liên tục giậm chân đứng chờ trong gió rét.
Chưa đến sáu rưỡi, một ánh đèn xe lóe lên làm chói mắt Thủy An Lạc.
Hắc Long lập tức đứng dậy, cong mình che trước người cô.
Thủy An Lạc ngẩng đầu chắn luồng ánh sáng mạnh kia, sau đó thấy ánh đèn yếu dần, cửa xe bật mở.
Một người bước từ xe xuống, mặc một bộ vest đen, làn da trắng bóc, mái tóc ngắn màu vàng, một đôi mắt xanh biếc như đá quý.
Một người phương Tây chính gốc.
Trái tim Thủy An Lạc đập thình thịch, cô có nên gọi anh Sở xuống không.
Cô đâu biết nói tiếng Anh đâu!
“Hắc Long, oa... là Hắc Long.” Bob dùng tiếng Trung không thành thạo cho lắm, kích động hét lên.
Gì cơ?
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Hắc Long, vậy ra đây chính là nguyên nhân mà Sở tổng bảo cô mang theo Hắc Long xuống à? Người này biết Hắc Long, còn rất xúc động khi thấy nó nữa.