Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-119.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời chỉ yêu em - Chương 119: Em ôm Đoàn Đoàn ngồi ghế sau!
"Được!" Tố Tâm liếc nhìn Đoàn Đoàn đang ngước cổ, siết chặt điện thoại, tận lực để cho ngữ khí của mình khách khí một chút, " mấy giờ anh tới để tôi giúp Đoàn Đoàn dọn dẹp đồ."
Tố Tâm mơ hồ nghe được ở đầu bên kia điện thoại, trợ lý của Phó Kiến Văn gọi anh, sau đó truyền đến tiếng ngòi bút cùng trang giấy ma sát nhẹ nhàng.
"Nếu như thuận lợi, chắc tầm mười rưỡi." Phó Kiến Văn ngữ khí bình thản.
Nghe ra Phó Kiến Văn còn đang bận bịu, Tố Tâm đáp một tiếng: "Được."
. . .
Phó Kiến Văn luôn luôn đúng giờ, nhưng hôm nay mười giờ bốn mươi còn chưa thấy anh gọi điện.
Nhớ tới Phó Kiến Văn nói nếu như thuận lợi tầm mười rưỡi sẽ tới đón Đoàn Đoàn, Tố Tâm nhíu nhíu mày, suy đoán không biết có phải hay không có cái gì không thuận lợi.
Muốn gọi điện thoại nói cho Phó Kiến Văn Đoàn Đoàn đã ngủ, để anh ngày mai tới đón nhóc, nhưng cô cũng không phải mẹ ruột của nhóc, không có tư cách để Đoàn Đoàn ở bên cạnh mình.
Trên ghế salon, Đoàn Đoàn đã ngủ ngon lành, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đầu nằm lên chân của Tố Tâm, ngủ say sưa, màn hình TV lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.
Tống Hiểu cùng Bạch Hiểu Niên cũng đã ngủ trước rồi.
Tống Hiểu mấy ngày nay tâm tình sa sút có phần thích ngủ, Bạch Hiểu Niên sáng sớm ngày mai còn phải quay trực tiếp, ba giờ phải rời giường cho nên nhất định phải ngủ sớm.
Tố Tâm vẫn không có rửa mặt, ngồi ở trên ghế sa lon dùng điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, không tập trung.
Mười giờ năm mươi, cuối cùng Tố Tâm cũng nhận được điện thoại của Phó Kiến Văn, nói là anh đã đến dưới lầu.
Không đành lòng đánh thức Đoàn Đoàn, Tố Tâm dùng chăn ôm lấy nhóc, ôm nhóc đứng dậy, lông mi nhóc nhẹ nhàng động mấy lần, lại ở trong lồng ngực Tố Tâm ngủ thiếp đi.
Tố Tâm không đành lòng, ý nghĩ muốn gọi điện cho Phó Kiến Văn ngày mai hãy tới đón Đoàn Đoàn càng ngày càng mãnh liệt, lại sợ Phó Kiến Văn hiểu lầm cái gì đó, cân nhắc mãi, Tố Tâm lại đắp thêm cho Đoàn Đoàn một chiếc áo khoác, lúc này mới xuống lầu.
. . .
Dưới sảnh, một chiếc xe con màu đen đang đậu ở đó, Phó Kiến Văn dựa người ở tay lái phụ, khóe môi ngậm một điếu thuốc, một tay bỏ túi, đốt ngón tay thon dài đang lướt xem văn kiện.
Phó Kiến Văn mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, cổ áo sơmi mở rộng ra, màn hình điện thoại di động sáng lên làm lộ ra ngũ quan cùng hầu kết khiêu gợi của anh, khiến cả người anh đều thêm trầm ổn.
Thân hình thon dài của Phó Kiến Văn, dù cho chỉ là tùy ý đứng ở nơi đó, đều như toả ra hào quang thu hút ánh nhìn của người khác.
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở bên cạnh xe, bước chân hơi dừng lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình sau đó mới hướng về phía đó đi đến.
Tựa hồ có người đến, Phó Kiến Văn ngẩng đầu, con mắt đen thâm thuý hướng về phía Tố Tâm nhìn tới.
Thấy cô đang ôm Đoàn Đoàn ngủ, Phó Kiến Văn tắt màn hình điện thoại di động, cất vào trong túi quần, chân dài bước lên, đem điếu thuốc còn đang hút dở ném vào trong thùng rác.
Tới gần, Tố Tâm có thể nhìn thấy rõ. Trên gương mặt Phó Kiến Văn mang theo một chút uể oải, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của anh.
Tố Tâm không thấy trợ lý của anh, đang suy tư không biết một mình anh làm sao có thể mang Đoàn Đoàn đang ngủ về, muốn mở miệng giữ Đoàn Đoàn ở lại một đêm.
"Nếu không. . ."
"Em ôm Đoàn Đoàn ngồi ghế sau."
Không cho Tố Tâm cơ hội mở miệng, lời nói của Phó Kiến Văn chính là không cho người khác cơ hội từ chối.
Tố Tâm ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn, cảm thấy hơi sợ hãi đành cụp mắt xuống, tầm mắt rơi xuống cổ áo đang mở rộng của anh .
Cả đời chỉ yêu em - Chương 119: Em ôm Đoàn Đoàn ngồi ghế sau!
"Được!" Tố Tâm liếc nhìn Đoàn Đoàn đang ngước cổ, siết chặt điện thoại, tận lực để cho ngữ khí của mình khách khí một chút, " mấy giờ anh tới để tôi giúp Đoàn Đoàn dọn dẹp đồ."
Tố Tâm mơ hồ nghe được ở đầu bên kia điện thoại, trợ lý của Phó Kiến Văn gọi anh, sau đó truyền đến tiếng ngòi bút cùng trang giấy ma sát nhẹ nhàng.
"Nếu như thuận lợi, chắc tầm mười rưỡi." Phó Kiến Văn ngữ khí bình thản.
Nghe ra Phó Kiến Văn còn đang bận bịu, Tố Tâm đáp một tiếng: "Được."
. . .
Phó Kiến Văn luôn luôn đúng giờ, nhưng hôm nay mười giờ bốn mươi còn chưa thấy anh gọi điện.
Nhớ tới Phó Kiến Văn nói nếu như thuận lợi tầm mười rưỡi sẽ tới đón Đoàn Đoàn, Tố Tâm nhíu nhíu mày, suy đoán không biết có phải hay không có cái gì không thuận lợi.
Muốn gọi điện thoại nói cho Phó Kiến Văn Đoàn Đoàn đã ngủ, để anh ngày mai tới đón nhóc, nhưng cô cũng không phải mẹ ruột của nhóc, không có tư cách để Đoàn Đoàn ở bên cạnh mình.
Trên ghế salon, Đoàn Đoàn đã ngủ ngon lành, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đầu nằm lên chân của Tố Tâm, ngủ say sưa, màn hình TV lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.
Tống Hiểu cùng Bạch Hiểu Niên cũng đã ngủ trước rồi.
Tống Hiểu mấy ngày nay tâm tình sa sút có phần thích ngủ, Bạch Hiểu Niên sáng sớm ngày mai còn phải quay trực tiếp, ba giờ phải rời giường cho nên nhất định phải ngủ sớm.
Tố Tâm vẫn không có rửa mặt, ngồi ở trên ghế sa lon dùng điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, không tập trung.
Mười giờ năm mươi, cuối cùng Tố Tâm cũng nhận được điện thoại của Phó Kiến Văn, nói là anh đã đến dưới lầu.
Không đành lòng đánh thức Đoàn Đoàn, Tố Tâm dùng chăn ôm lấy nhóc, ôm nhóc đứng dậy, lông mi nhóc nhẹ nhàng động mấy lần, lại ở trong lồng ngực Tố Tâm ngủ thiếp đi.
Tố Tâm không đành lòng, ý nghĩ muốn gọi điện cho Phó Kiến Văn ngày mai hãy tới đón Đoàn Đoàn càng ngày càng mãnh liệt, lại sợ Phó Kiến Văn hiểu lầm cái gì đó, cân nhắc mãi, Tố Tâm lại đắp thêm cho Đoàn Đoàn một chiếc áo khoác, lúc này mới xuống lầu.
. . .
Dưới sảnh, một chiếc xe con màu đen đang đậu ở đó, Phó Kiến Văn dựa người ở tay lái phụ, khóe môi ngậm một điếu thuốc, một tay bỏ túi, đốt ngón tay thon dài đang lướt xem văn kiện.
Phó Kiến Văn mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, cổ áo sơmi mở rộng ra, màn hình điện thoại di động sáng lên làm lộ ra ngũ quan cùng hầu kết khiêu gợi của anh, khiến cả người anh đều thêm trầm ổn.
Thân hình thon dài của Phó Kiến Văn, dù cho chỉ là tùy ý đứng ở nơi đó, đều như toả ra hào quang thu hút ánh nhìn của người khác.
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở bên cạnh xe, bước chân hơi dừng lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình sau đó mới hướng về phía đó đi đến.
Tựa hồ có người đến, Phó Kiến Văn ngẩng đầu, con mắt đen thâm thuý hướng về phía Tố Tâm nhìn tới.
Thấy cô đang ôm Đoàn Đoàn ngủ, Phó Kiến Văn tắt màn hình điện thoại di động, cất vào trong túi quần, chân dài bước lên, đem điếu thuốc còn đang hút dở ném vào trong thùng rác.
Tới gần, Tố Tâm có thể nhìn thấy rõ. Trên gương mặt Phó Kiến Văn mang theo một chút uể oải, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của anh.
Tố Tâm không thấy trợ lý của anh, đang suy tư không biết một mình anh làm sao có thể mang Đoàn Đoàn đang ngủ về, muốn mở miệng giữ Đoàn Đoàn ở lại một đêm.
"Nếu không. . ."
"Em ôm Đoàn Đoàn ngồi ghế sau."
Không cho Tố Tâm cơ hội mở miệng, lời nói của Phó Kiến Văn chính là không cho người khác cơ hội từ chối.
Tố Tâm ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn, cảm thấy hơi sợ hãi đành cụp mắt xuống, tầm mắt rơi xuống cổ áo đang mở rộng của anh .
Bình luận facebook