Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-129.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời chỉ yêu em - Chương 129: Buông tôi ra.
Lúc gần đi, Đường Tranh không yên lòng nói với dì Lý một câu: "Dì Lý. . . Một lúc nữa người dọn dẹp xong liền đi nghỉ ngơi, Lão Phó cùng Tố tiểu thư ở trên lầu, không có chuyện gì cũng đừng có đi tới quấy rầy họ!"
Đường Tranh nháy mắt với dì Lý.
Dì Lý hơi hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái: "Được! Tôi biết rồi. . ."
. . .
Trên lầu.
Phó Kiến Văn sắc mặt âm trầm, chống tay cạnh đầu Tố Tâm, gân xanh rõ ràng.
Tố Tâm bị dọa không nhẹ, lý trí bị mê hoặc rốt cuộc cũng khôi phục.
Loại chuyện này bị người khác bắt gặp xấu hổ cực kỳ, cô luống cuống tay chân kéo chiếc quần đã bị Phó Kiến Văn cởi ra, hai tay dùng sức đẩy Phó Kiến Văn đang ép ở trên người mình xuống, muốn cho anh đi ra.
Phó Kiến Văn nhíu mày, rõ ràng đã làm đến mức này, lại bị người khác quấy rầy, kẻ nào trong lòng có thể thoải mái !
Tố Tâm âm thanh lo lắng: "Anh. . . mau xuống!"
Đều đã bị người ta bắt gặp, Phó Kiến Văn còn không nhanh đi xuống, người khác lên biết phải làm như thế nào !
Tố Tâm không biết mình bị làm sao, tiếp nhận nụ hôn của Phó Kiến Văn. . . Lại để anh đẩy đến bên giường cũng không phản kháng.
Thậm chí. . .
Nếu như không phải có người đột nhiên mở cửa, khả năng hiện tại Tố Tâm đã cùng Phó Kiến Văn phát sinh quan hệ lần thứ hai!
Tình hình lúc nãy của hai người, thân thể đã dính chặt vào nhau, đã đến mức nếu như Phó Kiến Văn muốn. . . Một cái động thân liền có thể nuốt trọn Tố Tâm
Phó Kiến Vân môi mỏng khẽ nhếch, hiển nhiên đang do dự, trong mắt chính là vô cùng không vui.
"Anh Phó!" bàn tay Tố Tâm chống đỡ lồng ngực nóng bỏng của Phó Kiến Văn, âm thanh mang theo run rẩy, "Anh đã nói anh không miễn cưỡng phụ nữ!"
Phó Kiến Văn có thể không cần mặt mũi, nhưng cô cần!
Đều đã bị người ta phá vỡ, chẳng lẽ còn muốn chờ người ta đi rồi làm lại !
Bạn của Phó Kiến Văn cũng không phải người hiền lành, đặc biệt là cái người tên Đường Tranh kia, anh ta còn là nhà đầu tư cho chương trình của cô, nếu như bắt lấy cơ hội này ở trước mặt đồng nghiệp của cô chế nhạo cô, cô chịu không được.
Phó Kiến Văn thủ thỉ bên tai Tố Tâm: "Đến nước này rồi, em cảm thấy người đàn ông nào có thể nhịn được !"
"Thả tôi ra!" Tố Tâm dùng sức đẩy Phó Kiến Văn ra, "Bạn của anh còn ở dưới lầu, anh không cần mặt mũi nhưng tôi cần!"
Tố Tâm rất ít khi nói kịch liệt như vậy.
Giữa đường bị cắt đứt, Phó Kiến Văn xác thực tức giận không nhẹ.
Hiện tại muốn Tố Tâm dễ dàng, sợ là lấy cá tính của cô, về sau đối với mình sẽ đề cao phòng bị hơn.
Phó Kiến Văn vén chăn lên, thập phần không tình nguyện đứng dậy. . .
Tố Tâm cũng hoang mang hoảng loạn kéo quần lên.
Ánh mắt chú ý tới phần eo nhỏ hẹp rắn chắc của Phó Kiến Văn, bên dưới chính là ... Tai Tố Tâm đỏ lên, quay đi chỗ khác, tay cài cúc quần run rẩy.
"Em ở phòng ngủ của tôi nghỉ ngơi, đêm nay tôi không ở nhà. . ."
Gương mặt Phó Kiến Văn bình tĩnh, ung dung vừa cài thắt lưng vừa nói, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ.
"Không cần, tôi phải đi về!"
Sửa sang xong quần áo, Tố Tâm nhanh chóng tiến về ghế salon, cầm điện thoại của mình, mở cửa xông ra, không dám đối diện cùng Phó Kiến Văn.
Dưới lầu.
Dì Lý đã dọn dẹp xong nhà bếp, đem nguyên liệu bữa sáng ngày mai chuẩn bị kỹ càng, mới vừa tắt đèn muốn đi nghỉ ngơi, thì thấy Tố Tâm mặt đỏ bừng chạy xuống lầu.
"Tố tiểu thư, cô không ở lại nghỉ ngơi sao !" dì Lý có phần bất ngờ.
Cả đời chỉ yêu em - Chương 129: Buông tôi ra.
Lúc gần đi, Đường Tranh không yên lòng nói với dì Lý một câu: "Dì Lý. . . Một lúc nữa người dọn dẹp xong liền đi nghỉ ngơi, Lão Phó cùng Tố tiểu thư ở trên lầu, không có chuyện gì cũng đừng có đi tới quấy rầy họ!"
Đường Tranh nháy mắt với dì Lý.
Dì Lý hơi hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái: "Được! Tôi biết rồi. . ."
. . .
Trên lầu.
Phó Kiến Văn sắc mặt âm trầm, chống tay cạnh đầu Tố Tâm, gân xanh rõ ràng.
Tố Tâm bị dọa không nhẹ, lý trí bị mê hoặc rốt cuộc cũng khôi phục.
Loại chuyện này bị người khác bắt gặp xấu hổ cực kỳ, cô luống cuống tay chân kéo chiếc quần đã bị Phó Kiến Văn cởi ra, hai tay dùng sức đẩy Phó Kiến Văn đang ép ở trên người mình xuống, muốn cho anh đi ra.
Phó Kiến Văn nhíu mày, rõ ràng đã làm đến mức này, lại bị người khác quấy rầy, kẻ nào trong lòng có thể thoải mái !
Tố Tâm âm thanh lo lắng: "Anh. . . mau xuống!"
Đều đã bị người ta bắt gặp, Phó Kiến Văn còn không nhanh đi xuống, người khác lên biết phải làm như thế nào !
Tố Tâm không biết mình bị làm sao, tiếp nhận nụ hôn của Phó Kiến Văn. . . Lại để anh đẩy đến bên giường cũng không phản kháng.
Thậm chí. . .
Nếu như không phải có người đột nhiên mở cửa, khả năng hiện tại Tố Tâm đã cùng Phó Kiến Văn phát sinh quan hệ lần thứ hai!
Tình hình lúc nãy của hai người, thân thể đã dính chặt vào nhau, đã đến mức nếu như Phó Kiến Văn muốn. . . Một cái động thân liền có thể nuốt trọn Tố Tâm
Phó Kiến Vân môi mỏng khẽ nhếch, hiển nhiên đang do dự, trong mắt chính là vô cùng không vui.
"Anh Phó!" bàn tay Tố Tâm chống đỡ lồng ngực nóng bỏng của Phó Kiến Văn, âm thanh mang theo run rẩy, "Anh đã nói anh không miễn cưỡng phụ nữ!"
Phó Kiến Văn có thể không cần mặt mũi, nhưng cô cần!
Đều đã bị người ta phá vỡ, chẳng lẽ còn muốn chờ người ta đi rồi làm lại !
Bạn của Phó Kiến Văn cũng không phải người hiền lành, đặc biệt là cái người tên Đường Tranh kia, anh ta còn là nhà đầu tư cho chương trình của cô, nếu như bắt lấy cơ hội này ở trước mặt đồng nghiệp của cô chế nhạo cô, cô chịu không được.
Phó Kiến Văn thủ thỉ bên tai Tố Tâm: "Đến nước này rồi, em cảm thấy người đàn ông nào có thể nhịn được !"
"Thả tôi ra!" Tố Tâm dùng sức đẩy Phó Kiến Văn ra, "Bạn của anh còn ở dưới lầu, anh không cần mặt mũi nhưng tôi cần!"
Tố Tâm rất ít khi nói kịch liệt như vậy.
Giữa đường bị cắt đứt, Phó Kiến Văn xác thực tức giận không nhẹ.
Hiện tại muốn Tố Tâm dễ dàng, sợ là lấy cá tính của cô, về sau đối với mình sẽ đề cao phòng bị hơn.
Phó Kiến Văn vén chăn lên, thập phần không tình nguyện đứng dậy. . .
Tố Tâm cũng hoang mang hoảng loạn kéo quần lên.
Ánh mắt chú ý tới phần eo nhỏ hẹp rắn chắc của Phó Kiến Văn, bên dưới chính là ... Tai Tố Tâm đỏ lên, quay đi chỗ khác, tay cài cúc quần run rẩy.
"Em ở phòng ngủ của tôi nghỉ ngơi, đêm nay tôi không ở nhà. . ."
Gương mặt Phó Kiến Văn bình tĩnh, ung dung vừa cài thắt lưng vừa nói, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ.
"Không cần, tôi phải đi về!"
Sửa sang xong quần áo, Tố Tâm nhanh chóng tiến về ghế salon, cầm điện thoại của mình, mở cửa xông ra, không dám đối diện cùng Phó Kiến Văn.
Dưới lầu.
Dì Lý đã dọn dẹp xong nhà bếp, đem nguyên liệu bữa sáng ngày mai chuẩn bị kỹ càng, mới vừa tắt đèn muốn đi nghỉ ngơi, thì thấy Tố Tâm mặt đỏ bừng chạy xuống lầu.
"Tố tiểu thư, cô không ở lại nghỉ ngơi sao !" dì Lý có phần bất ngờ.
Bình luận facebook