Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1386
Cả đời chỉ yêu em - Chương 689: Hai người
Chương 689: Hai người.
Nhiệt độ lỗ tai của Tố Tâm trong nháy mắt nổ tung, cô dùng sức nắm đầu ngón tay của Phó Kiến Văn: "Anh nói mò gì đâu rồi !"
20 phút chờ đợi, giọng nói của ông chủ Vương Mãng truyền tới, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mới được từ bên ngoài đi vào trong nhà.
Trong phòng, không khí ấm áp đủ, vừa vào cửa, mùi vị của đồ ăn liền vọt vào xoang mũi, ngược lại là khơi gợi lên ham muốn thèm ăn, chỉ là khó tránh khỏi sẽ làm cho trên người nhiễm phải vị của khói dầu.
"Vào mấy người !" Giọng nói ồ ồ của chủ tiệm theo cửa sổ truyền tới, rất có lực xuyên thấu.
"Hai người!" Tố Tâm hắng giọng một cái, nói ra.
Phòng ăn không lớn, chỉ có một cái bàn nhỏ bên bày cùng hai cái ghế dài.
Trên bàn nhỏ, một bàn khách vừa rồi thật giống như chưa có dọn dẹp sạch sẽ, Tố Tâm sợ Phó Kiến Văn chú ý, cô bỏ khẩu trang xuống, lộ mũi ra, sau đó cởi áo khoác xuống đưa cho Phó Kiến Văn: "Anh chờ một chút, em dọn dẹp qua ..."
Tố Tâm vén tay áo lên, lấy một chiếc khăn lau sạch sẽ được đặt ở vòi rửa tay, lại đây một lần nữa chà xát bàn cùng ghế nhỏ, đem khăn lau làm sạch sau đó trả về, lại từ trong túi áo khoác ở khuỷu tay Phó Kiến Văn lấy ra một chiếc khăn tay, chà xát tỉ mỉ một lần rồi mới để cho Phó Kiến Văn ngồi xuống.
Phó Kiến Văn cởi áo khoác xuống, không có chỗ thả, đành đặt ở trên đùi ...
Từ lúc Phó Kiến Văn bắt đầu vào cửa, liền có tầm mắt không ngừng nhìn về phương hướng của họ.
Phó Kiến Văn ăn mặc xuất chúng, cùng quán cóc này không tương xứng không nói, trên người anh còn có loại khí chất thành thục trầm ổn tự phụ vô cùng chói mắt, càng đừng nói tới còn gương mặt anh tuấn kia.
Tại phòng ăn này của Vương Mãng, khách muốn gì cũng đều phải tự phục vụ , sau khi Tố Tâm ngồi xuống, Phó Kiến Văn đứng dậy muốn đi lấy trà nóng, Tố Tâm ngửa đầu nhìn anh: "Anh ngồi xuống, em đi ..."
6/20
Chương 689: Hai người.
Nhiệt độ lỗ tai của Tố Tâm trong nháy mắt nổ tung, cô dùng sức nắm đầu ngón tay của Phó Kiến Văn: "Anh nói mò gì đâu rồi !"
20 phút chờ đợi, giọng nói của ông chủ Vương Mãng truyền tới, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mới được từ bên ngoài đi vào trong nhà.
Trong phòng, không khí ấm áp đủ, vừa vào cửa, mùi vị của đồ ăn liền vọt vào xoang mũi, ngược lại là khơi gợi lên ham muốn thèm ăn, chỉ là khó tránh khỏi sẽ làm cho trên người nhiễm phải vị của khói dầu.
"Vào mấy người !" Giọng nói ồ ồ của chủ tiệm theo cửa sổ truyền tới, rất có lực xuyên thấu.
"Hai người!" Tố Tâm hắng giọng một cái, nói ra.
Phòng ăn không lớn, chỉ có một cái bàn nhỏ bên bày cùng hai cái ghế dài.
Trên bàn nhỏ, một bàn khách vừa rồi thật giống như chưa có dọn dẹp sạch sẽ, Tố Tâm sợ Phó Kiến Văn chú ý, cô bỏ khẩu trang xuống, lộ mũi ra, sau đó cởi áo khoác xuống đưa cho Phó Kiến Văn: "Anh chờ một chút, em dọn dẹp qua ..."
Tố Tâm vén tay áo lên, lấy một chiếc khăn lau sạch sẽ được đặt ở vòi rửa tay, lại đây một lần nữa chà xát bàn cùng ghế nhỏ, đem khăn lau làm sạch sau đó trả về, lại từ trong túi áo khoác ở khuỷu tay Phó Kiến Văn lấy ra một chiếc khăn tay, chà xát tỉ mỉ một lần rồi mới để cho Phó Kiến Văn ngồi xuống.
Phó Kiến Văn cởi áo khoác xuống, không có chỗ thả, đành đặt ở trên đùi ...
Từ lúc Phó Kiến Văn bắt đầu vào cửa, liền có tầm mắt không ngừng nhìn về phương hướng của họ.
Phó Kiến Văn ăn mặc xuất chúng, cùng quán cóc này không tương xứng không nói, trên người anh còn có loại khí chất thành thục trầm ổn tự phụ vô cùng chói mắt, càng đừng nói tới còn gương mặt anh tuấn kia.
Tại phòng ăn này của Vương Mãng, khách muốn gì cũng đều phải tự phục vụ , sau khi Tố Tâm ngồi xuống, Phó Kiến Văn đứng dậy muốn đi lấy trà nóng, Tố Tâm ngửa đầu nhìn anh: "Anh ngồi xuống, em đi ..."
6/20
Bình luận facebook