Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1504: Để cho bản thân mình đi vào ngõ cụt
“Nếu như Sở tiểu thư không có chuyện gì khác, chúng tôi xin phép đi trước...” Phó Kiến Văn ôm Đoàn Đoàn, dắt theo Tố Tâm đi qua trước mặt Sở Tầm, Sở Tầm hoàn toàn sụp đổ.
Phương Ngôn nhìn chằm chằm Sở Tầm một mắt, nhấc chân đuổi theo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đi ra ngoài.
Bị Sở Tầm nháo trò như thế, mặc dù là để mọi người nghe được bát quái, nhưng rốt cuộc cũng làm giảm đi khí thế hào hứng uống rượu của mọi người.
Mục Đào Đào cầm điện thoại di động của mình lên, khóa màn hình, cầm áo khoác đang để ở trên thành ghế lên, cười nói: “Náo nhiệt xem xong rồi, tôi cũng đi sớm một chút! về nhà ngủ một cái giữ gìn nhan sắc”
Âm thanh chân ghế ma sát mặt đất nhấp nhô liên tục, Mục Đào Đào đi rồi... bầu không khí sinh động rời đi, những người khác cũng đều đứng lên, mặc áo khoác, cầm túi xách đều nói phải đi.
Rất nhanh, bên trong phòng riêng chỉ còn lại một mình Sở Tầm ngồi ở đó, ngoại trừ âm thanh của nồi lẩu đang sôi nước, những thứ còn lại thật quạnh quẽ.
Phương Ngôn đưa người trở về, thấy Sở Tầm hồn bay phách lạc ngồi ở chỗ đó, áo khoác của cô ta vẫn còn rơi ở trên mặt đất chỗ cửa ra vào.
Phương Ngôn khom lưng nhặt áo khoác của Sở Tầm lên, đi tới trước mặt Sở Tầm, đem áo khoác đưa cho cô ta.
Hai con mắt của Sở Tầm giống như là bị mất tiêu cự không nhìn thấy gì, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ cứ như vậy mà đi xuống.
Lúc này, cô ta đã tỉnh rượu hơn một chút, tỉnh táo lại, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào vô cùng quỷ dị: “Tôi vừa nãy... có phải đặc biệt mất mặt hay không!”
Cùng là phụ nữ, Phương Ngôn nhìn thấy Sở Tầm như vậy, lòng trắc ẩn động mấy phần.
Phương Ngôn mở miệng: “Giám đốc Sở, cô không nên vì một người đàn ông mà muốn sống muốn chết! Cô là người hùng của giới truyền thông, có vô số chuyện có ý nghĩa chờ cô đi làm, cô lại đem toàn bộ tình cảm cùng công việc của mình ký thác ở trên người của một người đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đàn ông đã có gia đình, để cho bản thân mình chui vào ngõ cụt!”
Phương Ngôn nhìn chằm chằm Sở Tầm một mắt, nhấc chân đuổi theo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đi ra ngoài.
Bị Sở Tầm nháo trò như thế, mặc dù là để mọi người nghe được bát quái, nhưng rốt cuộc cũng làm giảm đi khí thế hào hứng uống rượu của mọi người.
Mục Đào Đào cầm điện thoại di động của mình lên, khóa màn hình, cầm áo khoác đang để ở trên thành ghế lên, cười nói: “Náo nhiệt xem xong rồi, tôi cũng đi sớm một chút! về nhà ngủ một cái giữ gìn nhan sắc”
Âm thanh chân ghế ma sát mặt đất nhấp nhô liên tục, Mục Đào Đào đi rồi... bầu không khí sinh động rời đi, những người khác cũng đều đứng lên, mặc áo khoác, cầm túi xách đều nói phải đi.
Rất nhanh, bên trong phòng riêng chỉ còn lại một mình Sở Tầm ngồi ở đó, ngoại trừ âm thanh của nồi lẩu đang sôi nước, những thứ còn lại thật quạnh quẽ.
Phương Ngôn đưa người trở về, thấy Sở Tầm hồn bay phách lạc ngồi ở chỗ đó, áo khoác của cô ta vẫn còn rơi ở trên mặt đất chỗ cửa ra vào.
Phương Ngôn khom lưng nhặt áo khoác của Sở Tầm lên, đi tới trước mặt Sở Tầm, đem áo khoác đưa cho cô ta.
Hai con mắt của Sở Tầm giống như là bị mất tiêu cự không nhìn thấy gì, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ cứ như vậy mà đi xuống.
Lúc này, cô ta đã tỉnh rượu hơn một chút, tỉnh táo lại, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào vô cùng quỷ dị: “Tôi vừa nãy... có phải đặc biệt mất mặt hay không!”
Cùng là phụ nữ, Phương Ngôn nhìn thấy Sở Tầm như vậy, lòng trắc ẩn động mấy phần.
Phương Ngôn mở miệng: “Giám đốc Sở, cô không nên vì một người đàn ông mà muốn sống muốn chết! Cô là người hùng của giới truyền thông, có vô số chuyện có ý nghĩa chờ cô đi làm, cô lại đem toàn bộ tình cảm cùng công việc của mình ký thác ở trên người của một người đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đàn ông đã có gia đình, để cho bản thân mình chui vào ngõ cụt!”
Bình luận facebook