Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-319.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời chỉ yêu em - Chương 320: Mẹ!
"Phu nhân, ngài Phó nói rằng buổi trưa cho tôi nghỉ, ngài đã trở lại, một lúc nữa tưới hoa xong tôi sẽ đi, buổi tối phu nhân chuẩn bị bữa tối được không ! Có cần tôi giúp người đem nguyên liệu nấu ăn xử lý trước không !" Dì Lý khom lưng nói nhỏ vào tai của Tố Tâm, nụ cười ôn hoà, trong giọng nói phần lớn là không yên lòng.
Dù sao nhìn Tố Tâm tuổi cũng không lớn, bây giờ mấy người trẻ tuổi đều quen sống trong nhung lụa rồi, đến lúc đó làm cơm nước không được ngon, người lớn thì không có chuyện gì, chỉ sợ đứa trẻ sẽ đói bụng.
Đối với từ "Tố tiểu thư" đổi thành "Phó phu nhân" dì Lý đổi rất thuận miệng.
"Không cần đâu dì Lý!" giọng nói của Tố Tâm cực nhỏ, sợ dì Lý không nghe được liền xua tay một cái, "Con có thể. . ."
Dì Lý gật đầu, chỉ chỉ bên ngoài, liền đi ra ngoài tưới hoa.
Sau khi dì Lý đi ra ngoài, con mèo Anh lông ngắn to tròn không biết từ nơi nào chui ra, nhảy một cái lên chỗ tựa lưng ghế sô pha, há miệng, đuôi cụp xuống bên dưới thành ghế .. .
Mèo nhà Phó Kiến Văn, bề ngoài thì giống Ma Cô, còn bên trong ... !
Ma Cô chính là mèo nên có tính cách của mèo, kiêu ngạo nhưng bên trong lộ ra phần mềm mại yếu đuối.
Nhưng con mèo này của Phó Kiến Văn, trong ánh mắt rõ ràng là thông minh.
Nó nhìn Tố Tâm với ánh mắt giống như là chủ nhân nhìn xem khách tới chơi, có suy nghĩ. . . Tôi so với cô thì là tôi đến trước, cho nên dùng ánh mắt ma cũ bắt nạt ma mới để nhìn cô, khác hẳn bộ dáng lúc ở trước mặt Phó Kiến Văn, lúc nào cũng sợ sệt và sẵn sàng lẩn trốn.
Tố Tâm hơi mỉm cười, ngồi ở cạnh Đoàn Đoàn, tùy ý để nhóc cầm lấy ngón tay của mình.
Con mèo to lớn kia dùng sức nảy từ trên thành ghế xuống dưới cuối ghế sô pha, dùng cái đuôi cuộn tròn lấy thân thể của mình, lười biếng nằm xuống.
Nắm chặt ngón tay của Tố Tâm, Đoàn Đoàn ngủ rất an tâm, ngay cả lúc dì Lý đến nói đồ ăn bữa trưa đã chuẩn bị xong, Đoàn Đoàn cũng chỉ là lật người một cái, sau đó lại ngủ rất ngon. . . Không có tỉnh lại.
Nghe được cửa trước có tiếng động, tầm mắt của Tố Tâm từ điện thoại di động nhìn lên, thấy Phó Kiến Văn đang từ bên ngoài đi vào, anh đã thay một quần áo khác, không phải âu phục giày da giống như sáng sớm hôm nay, anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đen trắng, áo thể thao dài tay được đẩy lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, trên tay phải cầm một quyển sách, cả người nhiều hơn mấy phần sạch sẽ nho nhã.
Vừa vào cửa, Phó Kiến Văn đã khắc sâu con mắt nhìn về phía Tố Tâm, thấy cô ngồi ở trên ghế sa lon trông Đoàn Đoàn đang, khóe môi mỉm cười.
Con kèo lớn kia nghe thấy tiếng động, lỗ tai giật giật, quay đầu nhìn về phía cửa nhìn lại, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy thục mạng đi trốn, vừa thấy là Phó Kiến Văn về, không nói hai lời lập tức từ trên ghế sa lông nhảy lên trên bàn, ngoan ngoãn nhảy xuống lồng, chui vào trong lồng.
Đoàn Đoàn như là có cảm ứng, lúc Phó Kiến Văn vào cửa đổi giày nhóc cũng mơ hồ tỉnh lại, bàn tay nhỏ dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, trở mình ngoan ngoãn ngồi dậy.
"Dậy rồi sao. . ." Tố Tâm nhặt lên chiếc chăn mỏng rơi trên mặt đất, đỡ cánh tay nhỏ của Đoàn Đoàn, sợ nhóc không cẩn thận ngã xuống.
Nhìn thấy bên người chính là Tố Tâm, còn định há miệng gọi ba ba, lời nói lại bị nhóc nuốt trở vào, nhóc đặt mông ngồi ở bên người Tố Tâm, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Tố Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát, ngửa đầu nhìn Tố Tâm, bi bô ấm áp gọi một tiếng: "Mẹ!"
Đoàn Đoàn không nghĩ tới tỉnh lại là có thể nhìn thấy Tố Tâm, đặc biệt cao hứng, con mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn, liền lộ ra nụ cười thật tươi.
"ừ!" Tố Tâm gật đầu, mỉm cười.
*Hôm nay sữa ra nhiều, mọi người hãy bỏ nhiều phiếu cho sữa nhé *
Cả đời chỉ yêu em - Chương 320: Mẹ!
"Phu nhân, ngài Phó nói rằng buổi trưa cho tôi nghỉ, ngài đã trở lại, một lúc nữa tưới hoa xong tôi sẽ đi, buổi tối phu nhân chuẩn bị bữa tối được không ! Có cần tôi giúp người đem nguyên liệu nấu ăn xử lý trước không !" Dì Lý khom lưng nói nhỏ vào tai của Tố Tâm, nụ cười ôn hoà, trong giọng nói phần lớn là không yên lòng.
Dù sao nhìn Tố Tâm tuổi cũng không lớn, bây giờ mấy người trẻ tuổi đều quen sống trong nhung lụa rồi, đến lúc đó làm cơm nước không được ngon, người lớn thì không có chuyện gì, chỉ sợ đứa trẻ sẽ đói bụng.
Đối với từ "Tố tiểu thư" đổi thành "Phó phu nhân" dì Lý đổi rất thuận miệng.
"Không cần đâu dì Lý!" giọng nói của Tố Tâm cực nhỏ, sợ dì Lý không nghe được liền xua tay một cái, "Con có thể. . ."
Dì Lý gật đầu, chỉ chỉ bên ngoài, liền đi ra ngoài tưới hoa.
Sau khi dì Lý đi ra ngoài, con mèo Anh lông ngắn to tròn không biết từ nơi nào chui ra, nhảy một cái lên chỗ tựa lưng ghế sô pha, há miệng, đuôi cụp xuống bên dưới thành ghế .. .
Mèo nhà Phó Kiến Văn, bề ngoài thì giống Ma Cô, còn bên trong ... !
Ma Cô chính là mèo nên có tính cách của mèo, kiêu ngạo nhưng bên trong lộ ra phần mềm mại yếu đuối.
Nhưng con mèo này của Phó Kiến Văn, trong ánh mắt rõ ràng là thông minh.
Nó nhìn Tố Tâm với ánh mắt giống như là chủ nhân nhìn xem khách tới chơi, có suy nghĩ. . . Tôi so với cô thì là tôi đến trước, cho nên dùng ánh mắt ma cũ bắt nạt ma mới để nhìn cô, khác hẳn bộ dáng lúc ở trước mặt Phó Kiến Văn, lúc nào cũng sợ sệt và sẵn sàng lẩn trốn.
Tố Tâm hơi mỉm cười, ngồi ở cạnh Đoàn Đoàn, tùy ý để nhóc cầm lấy ngón tay của mình.
Con mèo to lớn kia dùng sức nảy từ trên thành ghế xuống dưới cuối ghế sô pha, dùng cái đuôi cuộn tròn lấy thân thể của mình, lười biếng nằm xuống.
Nắm chặt ngón tay của Tố Tâm, Đoàn Đoàn ngủ rất an tâm, ngay cả lúc dì Lý đến nói đồ ăn bữa trưa đã chuẩn bị xong, Đoàn Đoàn cũng chỉ là lật người một cái, sau đó lại ngủ rất ngon. . . Không có tỉnh lại.
Nghe được cửa trước có tiếng động, tầm mắt của Tố Tâm từ điện thoại di động nhìn lên, thấy Phó Kiến Văn đang từ bên ngoài đi vào, anh đã thay một quần áo khác, không phải âu phục giày da giống như sáng sớm hôm nay, anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đen trắng, áo thể thao dài tay được đẩy lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, trên tay phải cầm một quyển sách, cả người nhiều hơn mấy phần sạch sẽ nho nhã.
Vừa vào cửa, Phó Kiến Văn đã khắc sâu con mắt nhìn về phía Tố Tâm, thấy cô ngồi ở trên ghế sa lon trông Đoàn Đoàn đang, khóe môi mỉm cười.
Con kèo lớn kia nghe thấy tiếng động, lỗ tai giật giật, quay đầu nhìn về phía cửa nhìn lại, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy thục mạng đi trốn, vừa thấy là Phó Kiến Văn về, không nói hai lời lập tức từ trên ghế sa lông nhảy lên trên bàn, ngoan ngoãn nhảy xuống lồng, chui vào trong lồng.
Đoàn Đoàn như là có cảm ứng, lúc Phó Kiến Văn vào cửa đổi giày nhóc cũng mơ hồ tỉnh lại, bàn tay nhỏ dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, trở mình ngoan ngoãn ngồi dậy.
"Dậy rồi sao. . ." Tố Tâm nhặt lên chiếc chăn mỏng rơi trên mặt đất, đỡ cánh tay nhỏ của Đoàn Đoàn, sợ nhóc không cẩn thận ngã xuống.
Nhìn thấy bên người chính là Tố Tâm, còn định há miệng gọi ba ba, lời nói lại bị nhóc nuốt trở vào, nhóc đặt mông ngồi ở bên người Tố Tâm, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Tố Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát, ngửa đầu nhìn Tố Tâm, bi bô ấm áp gọi một tiếng: "Mẹ!"
Đoàn Đoàn không nghĩ tới tỉnh lại là có thể nhìn thấy Tố Tâm, đặc biệt cao hứng, con mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn, liền lộ ra nụ cười thật tươi.
"ừ!" Tố Tâm gật đầu, mỉm cười.
*Hôm nay sữa ra nhiều, mọi người hãy bỏ nhiều phiếu cho sữa nhé *
Bình luận facebook