Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cả đời chỉ yêu em-391
Cả đời chỉ yêu em - Chương 391: Không quay trở lại
Tố Nhiên đi ra khỏi phòng bếp, ngồi ở trong phòng khách trêu chọc Đoàn Đoàn
Tính cách của Đoàn Đoàn hướng nội, cũng không thích nói chuyện, gương mặt đần thối ngồi ở ghế, nhìn vào hướng nhà bếp
Tố Tâm pha trà cho Tố Nguyên xong đi ra cũng vừa lúc Tố Nguyên bước xuống lầu
Đoàn Đoàn có chút nhớ ba ba, chạy đến bên chân Tố Tâm, tay nhỏ lôi kéo vạt áo cô
Tố Tâm khom người, nghe thấy Đoàn Đoàn nói nhỏ ở bên tai hỏi lúc nào về nhà
Tố Tâm cười khẽ, xoa xoa đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, viền mắt ửng hồng: "Đoàn Đoàn muốn về nhà rồi sao !"
"Vâng!" Đoàn Đoàn gật đầu
Nghe ra Tố Tâm muốn đi , Lương Mộ Lan cau mày: "Gấp làm gì ! Cơm tối sắp xong rồi Đều là mấy món con thích ăn!"
Tố Nhiên ôm cánh tay ngồi ở trên ghế sa lon, lần này không nháo nhào mà vô cùng yên tĩnh ngồi ở đó
Tố Nhiên không kích động là bởi vì trái tim của cô ta đã từ từ trở nên lạnh lẽo, cha mẹ càng đối tốt với Tố Tâm bao nhiêu, trái tim của cô ta sẽ lạnh đi bấy nhiêu
"Vừa nãy con nhận được điện thoại của Kiến Văn, có phần văn kiện quan trọng cần con đưa tới cho anh ấy!" Tố Tâm nói dối
Vừa nãy Tố Nhiên và Tố Tâm cùng nhau ở trong phòng bếp, theo bản năng Lương Mộ Lan nhìn về phía Tố Nhiên
Tố Nhiên không chút biến sắc, hai tay ôm ở trước ngực nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch
"Vừa rồi Tố Tâm có nhận điện thoại " Tố Nhiên mở miệng
Việc đưa văn kiện rất quan trọng, không thể làm lỡ, văn kiện quan trọng của Tố gia Chỉ có người mà Tố gia tín nhiệm nhất đi đưa mới có thể an tâm Phó Kiến Văn có thể tin tưởng Tố Tâm như vậy cũng rất tốt
"Anh đưa em đi " Tố Nguyên lại muốn lên lầu thay quần áo
"Không cần! Em mới gọi taxi, chắc cũng gần tới rồi, lát nữa gọi bảo vệ để taxi vào là được!"
Lương Mộ Lan tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không có ngăn cản quá đáng
Cửa trước, Tố Tâm nhồi xổm xuống mặc áo khoác đồng phục cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, tùy ý để cho Tố Tâm giúp mình mặc áo, trên lưng còn đeo một cái balo nhỏ
Lúc Tố Tâm đứng dậy, xe taxi đã vào đến cửa
Tố Tâm đem mũ lưỡi trai và áo khoác cầm sang bên tay, đeo xong túi xách, cười yếu ớt: "Con đi trước!"
Ở trước mặt Tố Nhiên cô không dám gọi ba mẹ mà chỉ nói đơn giản một câu, nước mắt cô đã trực trào rồi
Tố Nhiên cầm túi giấy đựng số tài sản kia đưa cho Tố Tâm: "Cầm đi"
Tố Tâm ngẩng đầu nhìn Tố Nhiên, không có nhận lấy: "Cái này cô giữ đi!"
Tố Tâm ôm lấy Đoàn Đoàn, cô nhìn qua Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn đang đứng ở cửa ra vào, nhìn Tố Nguyên hai tay bỏ túi đứng ở nơi đó, viền mắt bỗng dưng thấy cay cay
Lúc này đây, trong lòng cô đã quyết định từ biệt nơi này, từ biệt cái nơi mà hơn hai mươi năm cô sinh sống, cô sẽ không còn quay trở lại đây nữa
Tố Tâm sợ mọi người nhìn ra được cảm xúc của mình thay đổi, cho nên cô vội vàng xoay người, không nói lời nào lên xe
Đóng cửa xe, Tố Tâm đem Đoàn Đoàn ôm vào trong ngực, không có nghiêng đầu quay lại nhìn, nhưng lông mi đã ướt một mảnh
*May mà Tố Tâm đã có anh Văn, đã có nhà để trở về Hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *
Tố Nhiên đi ra khỏi phòng bếp, ngồi ở trong phòng khách trêu chọc Đoàn Đoàn
Tính cách của Đoàn Đoàn hướng nội, cũng không thích nói chuyện, gương mặt đần thối ngồi ở ghế, nhìn vào hướng nhà bếp
Tố Tâm pha trà cho Tố Nguyên xong đi ra cũng vừa lúc Tố Nguyên bước xuống lầu
Đoàn Đoàn có chút nhớ ba ba, chạy đến bên chân Tố Tâm, tay nhỏ lôi kéo vạt áo cô
Tố Tâm khom người, nghe thấy Đoàn Đoàn nói nhỏ ở bên tai hỏi lúc nào về nhà
Tố Tâm cười khẽ, xoa xoa đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, viền mắt ửng hồng: "Đoàn Đoàn muốn về nhà rồi sao !"
"Vâng!" Đoàn Đoàn gật đầu
Nghe ra Tố Tâm muốn đi , Lương Mộ Lan cau mày: "Gấp làm gì ! Cơm tối sắp xong rồi Đều là mấy món con thích ăn!"
Tố Nhiên ôm cánh tay ngồi ở trên ghế sa lon, lần này không nháo nhào mà vô cùng yên tĩnh ngồi ở đó
Tố Nhiên không kích động là bởi vì trái tim của cô ta đã từ từ trở nên lạnh lẽo, cha mẹ càng đối tốt với Tố Tâm bao nhiêu, trái tim của cô ta sẽ lạnh đi bấy nhiêu
"Vừa nãy con nhận được điện thoại của Kiến Văn, có phần văn kiện quan trọng cần con đưa tới cho anh ấy!" Tố Tâm nói dối
Vừa nãy Tố Nhiên và Tố Tâm cùng nhau ở trong phòng bếp, theo bản năng Lương Mộ Lan nhìn về phía Tố Nhiên
Tố Nhiên không chút biến sắc, hai tay ôm ở trước ngực nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch
"Vừa rồi Tố Tâm có nhận điện thoại " Tố Nhiên mở miệng
Việc đưa văn kiện rất quan trọng, không thể làm lỡ, văn kiện quan trọng của Tố gia Chỉ có người mà Tố gia tín nhiệm nhất đi đưa mới có thể an tâm Phó Kiến Văn có thể tin tưởng Tố Tâm như vậy cũng rất tốt
"Anh đưa em đi " Tố Nguyên lại muốn lên lầu thay quần áo
"Không cần! Em mới gọi taxi, chắc cũng gần tới rồi, lát nữa gọi bảo vệ để taxi vào là được!"
Lương Mộ Lan tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không có ngăn cản quá đáng
Cửa trước, Tố Tâm nhồi xổm xuống mặc áo khoác đồng phục cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, tùy ý để cho Tố Tâm giúp mình mặc áo, trên lưng còn đeo một cái balo nhỏ
Lúc Tố Tâm đứng dậy, xe taxi đã vào đến cửa
Tố Tâm đem mũ lưỡi trai và áo khoác cầm sang bên tay, đeo xong túi xách, cười yếu ớt: "Con đi trước!"
Ở trước mặt Tố Nhiên cô không dám gọi ba mẹ mà chỉ nói đơn giản một câu, nước mắt cô đã trực trào rồi
Tố Nhiên cầm túi giấy đựng số tài sản kia đưa cho Tố Tâm: "Cầm đi"
Tố Tâm ngẩng đầu nhìn Tố Nhiên, không có nhận lấy: "Cái này cô giữ đi!"
Tố Tâm ôm lấy Đoàn Đoàn, cô nhìn qua Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn đang đứng ở cửa ra vào, nhìn Tố Nguyên hai tay bỏ túi đứng ở nơi đó, viền mắt bỗng dưng thấy cay cay
Lúc này đây, trong lòng cô đã quyết định từ biệt nơi này, từ biệt cái nơi mà hơn hai mươi năm cô sinh sống, cô sẽ không còn quay trở lại đây nữa
Tố Tâm sợ mọi người nhìn ra được cảm xúc của mình thay đổi, cho nên cô vội vàng xoay người, không nói lời nào lên xe
Đóng cửa xe, Tố Tâm đem Đoàn Đoàn ôm vào trong ngực, không có nghiêng đầu quay lại nhìn, nhưng lông mi đã ướt một mảnh
*May mà Tố Tâm đã có anh Văn, đã có nhà để trở về Hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *
Bình luận facebook