Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cả đời chỉ yêu em-393
Cả đời chỉ yêu em - Chương 393: Nghe lời em
Lục Tân Nam quay đầu lại, không ngoài ý muốn nhìn thấy Tố Tâm, anh ta đã nghe Phó Kiến Văn nói rồi, Tố Tâm sẽ dẫn Đoàn Đoàn tới đây
Tố Tâm không nghĩ tới Lục Tân Nam cũng ở trong phòng làm việc của Phó Kiến Văn, nhìn xung quanh Nhưng trong phòng làm việc không thấy bóng dáng Phó Kiến Văn đâu cả
Tiểu Lục đem bữa tối mà Tố Tâm mang tới đặt ở trên bàn, sau đó đóng cửa lại đi làm việc
"Ngồi trước đi, Lão Phó ra ngoài gọi điện thoại một lúc nữa sẽ trở lại!" Lục Tân Nam nhàn nhạt nói
Lục Tân Nam có đeo một cặp mắt kính, chắc do thời gian làm việc và nhìn máy tính lâu cho nên có phần hoa mắt, anh ta giơ tay tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo mi tâm, lại đeo lên, tiếp tục xem máy tính
Tố Tâm gật gật đầu, không tiếp lời
Tố Tâm thả Đoàn Đoàn ở trong lồng ngực xuống, ngồi xổm người giúp nhóc gỡ ba lô và cởi áo khoác ra, thấy Tố Tâm đang cất ba lô của mình ra ghế, Đoàn Đoàn đã tự mình biết cởi áo khoác của mình ra
Phòng làm việc của Phó Kiến Văn Đoàn Đoàn đã đến quá nhiều lần, trước đây khi Đoàn Đoàn mới vừa về nước còn chưa quen với dì Lý cũng không chịu đi nhà trẻ cho nên Phó Kiến Văn không thể để nhóc ở nhà, chỉ có thể đem tới công ty
Hồi bé Đoàn Đoàn rất ngoan, trong lúc Phó Kiến Văn đang làm việc, nhóc đều ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon uống sữa tươi và ăn đồ ăn vặt hoặc chơi ipad của mình, không bao giờ khóc lóc hay quấy nhiễu ba mình làm việc
Tố Tâm đem áo khoác của Đoàn Đoàn khoác lên trên ghế sô pha, đi tới cửa sổ mở cửa sổ ra
Gió mát thổi vào, cuốn đi mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trong phòng làm việc, làm cho không khí trong phòng trở nên trong lành hơn
Người Đoàn Đoàn quen biết không nhiều, Lục Tân Nam cũnng tính là một trong số người mà nhóc quen biết, cho nên nhóc rất tự nhiên bò lên ghế sô pha ngay cạnh Lục Tân Nam, rồi lấy trong ba lô của mình ra một chiếc ipad, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu chơi ipad của mình
Sau khi Phó Kiến Văn gọi điện thoại xong đi vào, anh thấy Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn đã đến, tròng mắt có cười
"Ba ba!" Đoàn Đoàn bi bô gọi một tiếng
Tố Tâm quay đầu lại, thấy Phó Kiến Văn đang nhìn mình, cô nói: "Em vừa tới nhà hàng Phong Thuỷ mua một chút đồ ăn, hai người nghỉ ngơi một chút ngồi xuống ăn xong rồi làm tiếp "
Lục Tân Nam bất ngờ ngẩng đầu nhìn phía Tố Tâm, thấy cô đang cười nói với Phó Kiến Văn
Lục Tân Nam không nghĩ tới Tố Tâm sẽ tính cả anh ta ở trong đó
Đoàn Đoàn ở chỗ này, có mấy lời Lục Tân Nam không thể nói, anh ta tháo mắt kính xuống, tiện tay đặt ở trên bàn phím máy tính, đứng dậy: "Hai người ăn trước đi, mình ra ngoài hóng mát một chút "
"Cùng nhau ăn đi!" Phó Kiến Văn nói với Lục Tân Nam
Lục Tân Nam đi tới cửa, kéo cửa phòng làm việc ra nói, giọng nói đã dễ chịu hơn rất nhiều chứ không còn hằn học như xưa: "Mình bảo trợ lý mua cơm rồi, ăn cùng hai người thì cơm kia bỏ đi đâu !"
Sau khi Lục Tân Nam rời đi, Tố Tâm thấy trên bàn trà và bàn làm việc chất đầy sổ sách báo cáo các kiểu, Tố Tâm đành nói với Phó Kiến Văn: "Hay là chúng ta đến phòng nghỉ ngơi ăn cơm !"
"Nghe lời em!" đáy mắt Phó Kiến Văn có sủng nịch
*Về nhà với anh Phó là lại được cưng chiều rồi, cần gì ở Tố gia cơ chứ, mọi người thấy có đúng không nào? Hãy cùng like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *
Lục Tân Nam quay đầu lại, không ngoài ý muốn nhìn thấy Tố Tâm, anh ta đã nghe Phó Kiến Văn nói rồi, Tố Tâm sẽ dẫn Đoàn Đoàn tới đây
Tố Tâm không nghĩ tới Lục Tân Nam cũng ở trong phòng làm việc của Phó Kiến Văn, nhìn xung quanh Nhưng trong phòng làm việc không thấy bóng dáng Phó Kiến Văn đâu cả
Tiểu Lục đem bữa tối mà Tố Tâm mang tới đặt ở trên bàn, sau đó đóng cửa lại đi làm việc
"Ngồi trước đi, Lão Phó ra ngoài gọi điện thoại một lúc nữa sẽ trở lại!" Lục Tân Nam nhàn nhạt nói
Lục Tân Nam có đeo một cặp mắt kính, chắc do thời gian làm việc và nhìn máy tính lâu cho nên có phần hoa mắt, anh ta giơ tay tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo mi tâm, lại đeo lên, tiếp tục xem máy tính
Tố Tâm gật gật đầu, không tiếp lời
Tố Tâm thả Đoàn Đoàn ở trong lồng ngực xuống, ngồi xổm người giúp nhóc gỡ ba lô và cởi áo khoác ra, thấy Tố Tâm đang cất ba lô của mình ra ghế, Đoàn Đoàn đã tự mình biết cởi áo khoác của mình ra
Phòng làm việc của Phó Kiến Văn Đoàn Đoàn đã đến quá nhiều lần, trước đây khi Đoàn Đoàn mới vừa về nước còn chưa quen với dì Lý cũng không chịu đi nhà trẻ cho nên Phó Kiến Văn không thể để nhóc ở nhà, chỉ có thể đem tới công ty
Hồi bé Đoàn Đoàn rất ngoan, trong lúc Phó Kiến Văn đang làm việc, nhóc đều ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon uống sữa tươi và ăn đồ ăn vặt hoặc chơi ipad của mình, không bao giờ khóc lóc hay quấy nhiễu ba mình làm việc
Tố Tâm đem áo khoác của Đoàn Đoàn khoác lên trên ghế sô pha, đi tới cửa sổ mở cửa sổ ra
Gió mát thổi vào, cuốn đi mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trong phòng làm việc, làm cho không khí trong phòng trở nên trong lành hơn
Người Đoàn Đoàn quen biết không nhiều, Lục Tân Nam cũnng tính là một trong số người mà nhóc quen biết, cho nên nhóc rất tự nhiên bò lên ghế sô pha ngay cạnh Lục Tân Nam, rồi lấy trong ba lô của mình ra một chiếc ipad, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu chơi ipad của mình
Sau khi Phó Kiến Văn gọi điện thoại xong đi vào, anh thấy Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn đã đến, tròng mắt có cười
"Ba ba!" Đoàn Đoàn bi bô gọi một tiếng
Tố Tâm quay đầu lại, thấy Phó Kiến Văn đang nhìn mình, cô nói: "Em vừa tới nhà hàng Phong Thuỷ mua một chút đồ ăn, hai người nghỉ ngơi một chút ngồi xuống ăn xong rồi làm tiếp "
Lục Tân Nam bất ngờ ngẩng đầu nhìn phía Tố Tâm, thấy cô đang cười nói với Phó Kiến Văn
Lục Tân Nam không nghĩ tới Tố Tâm sẽ tính cả anh ta ở trong đó
Đoàn Đoàn ở chỗ này, có mấy lời Lục Tân Nam không thể nói, anh ta tháo mắt kính xuống, tiện tay đặt ở trên bàn phím máy tính, đứng dậy: "Hai người ăn trước đi, mình ra ngoài hóng mát một chút "
"Cùng nhau ăn đi!" Phó Kiến Văn nói với Lục Tân Nam
Lục Tân Nam đi tới cửa, kéo cửa phòng làm việc ra nói, giọng nói đã dễ chịu hơn rất nhiều chứ không còn hằn học như xưa: "Mình bảo trợ lý mua cơm rồi, ăn cùng hai người thì cơm kia bỏ đi đâu !"
Sau khi Lục Tân Nam rời đi, Tố Tâm thấy trên bàn trà và bàn làm việc chất đầy sổ sách báo cáo các kiểu, Tố Tâm đành nói với Phó Kiến Văn: "Hay là chúng ta đến phòng nghỉ ngơi ăn cơm !"
"Nghe lời em!" đáy mắt Phó Kiến Văn có sủng nịch
*Về nhà với anh Phó là lại được cưng chiều rồi, cần gì ở Tố gia cơ chứ, mọi người thấy có đúng không nào? Hãy cùng like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *