Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 509: Tới đón Đoàn Đoàn!
Người bạn gái nghe bạn trai của mình nói xong có chút bực mình quát: "Đến rạp chiếu phim tại sao không được mặc âu phục ! Ai nói đến rạp chiếu phim không cho phép mặc âu phục ! Loại kia chính là đàn ông vừa nhìn đã biết là người có tiền, khí chất hơn người như vậy, cho dù là người ta khoác bao tải đến rạp chiếu phim cũng đẹp! Càng đừng nói đến người ta còn có tiền! Anh còn không nhìn xem người ta để học tập! Còn ở đấy ghen tuông cái gì? ..."
Tố Tâm ngồi ở đằng sau nghe đôi tình nhân nói chuyện, trong lòng có chút vui vẻ, mặt mày đều mỉm cười.
Một lúc sau, đột nhiên Tố Tâm nghe được một trận tiếng khóc của một đứa trẻ.
Quay đầu, chỉ thấy một người đàn bà tầm bốn mươi mấy tuổi, đang lôi kéo cánh tay của một người con gái mặc đồng phục học sinh từ trong rạp chiếu phim đi ra, ngực phập phồng kịch liệt, trong miệng trách mắng: "Trong nhà bỏ ra mấy chục triệu mới có thể cho con vào học trường top của cái thành phố này, nhưng con lại rất được nha! Không đi học cho giỏi vào lại còn bắt trước người ta lén lút nói yêu đương! Trốn học chạy rạp chiếu phim xem nữa kia à! Có xấu hổ hay không cơ chứ ! Còn biết xấu hổ hay không! mặt mũi của ta và cha con đều bị con làm cho mất hết rồi! Con là muốn chọc giận ta để ta chết đi có đúng hay không ! Con lớn như thế ... Còn không nghe lời bằng em trai con!"
Cô gái kia vẫn còn rất ngang ngạnh, một mặt không phục, tức giận nhưng mà lại không dám nói gì, bị bắt đi ra ngoài.
Người phụ nữ kia còn đi cùng một bé trai bốn năm đến tuổi, một bàn tay lôi kéo quần áo của con gái, một tay lau nước mắt cho người con trai, nhóc con vừa khóc vừa nói: "Mẹ đừng đánh chị gái! Đừng đánh chị gái!"
Tố Tâm nhìn xem cặp mẹ con kia, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh ngoan ngoãn của Đoàn Đoàn, trong lòng cô "Lộp bộp" một tiếng, cả ngày hôm nay cô chỉ chú ý cùng Phó Kiến Văn hưởng thụ ngọt ngào, quên rằng cô đã đồng ý với Đoàn Đoàn rằng cô và Phó Kiến Văn sẽ tới nhà trẻ đón nhóc.
"Chào cô !"
Nhân viên kiểm tra vé đã kiểm tra đến lượt Tố Tâm, nhưng nhân viên lại thấy Tố Tâm cúi đầu xuất thần, gọi một câu.
"Cô không sao chứ, có muốn đổi vé không ạ !" nhân viên kiểm tra vé hỏi thêm một lần.
Tố Tâm giơ đồng hồ lên liếc nhìn, bốn giờ bốn mươi hai phút, Tố Tâm vội vàng cười nói với nhân viên kiểm tra vé: "Thật không xin lỗi, tôi không đổi... Xin lỗi!"
Tố Tâm từ trong hàng đi ra, thấy Phó Kiến Văn đã mua xong đồ ăn, Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm từ trong hàng đi ra, anh nhanh chóng đi tới chỗ cô.
"Kiểm tra vé xong rồi !"
"Chúng ta đã đồng ý với Đoàn Đoàn rồi, nói sẽ đến nhà trẻ đón Đoàn Đoàn!" Tố Tâm khóa màn hình điện thoại di động, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi xách, đưa tay tiếp nhận bỏng ngô cùng Coca ở trong tay Phó Kiến Văn, "Bây giờ lập tức xuất phát chắc là vẫn tới kịp!"
"Không sao, anh đã để dì Lý đi đón Đoàn Đoàn rồi!"
Khó có được hôm Tố Tâm có hứng thú đi xem phim, cho nên Phó Kiến Văn đã sắp xếp ổn thoả.
"Như vậy làm sao được chứ, đã đồng ý với Đoàn Đoàn mất rồi! Cho nên chúng ta không được lừa gạt trẻ con !" Tố Tâm chau mày, "Đi ... Chúng ta không nên chậm chạp nữa!"
Phó Kiến Văn đi theo sau lưng Tố Tâm ra đến cửa thang máy, từ trong mặt kính thang máy có thể nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột cùng nóng lòng của Tố Tâm, Phó Kiến Văn cất bước đứng ở bên cạnh cô, tiếp nhận bỏng ngô ở trong tay của cô, nắm lấy bàn tay dài nhỏ của cô.
Tố Tâm nhìn thấy cậu nhóc vừa nãy khóc lóc, cho nên cô nghĩ tới cặp mắt ướt nhẹp kia của Đoàn Đoàn, trong lòng không khỏi đau lòng.
Biết Tố Tâm chính là quan tâm đến Đoàn Đoàn, Phó Kiến Văn nhẹ nhàng dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Tố Tâm ngồi ở đằng sau nghe đôi tình nhân nói chuyện, trong lòng có chút vui vẻ, mặt mày đều mỉm cười.
Một lúc sau, đột nhiên Tố Tâm nghe được một trận tiếng khóc của một đứa trẻ.
Quay đầu, chỉ thấy một người đàn bà tầm bốn mươi mấy tuổi, đang lôi kéo cánh tay của một người con gái mặc đồng phục học sinh từ trong rạp chiếu phim đi ra, ngực phập phồng kịch liệt, trong miệng trách mắng: "Trong nhà bỏ ra mấy chục triệu mới có thể cho con vào học trường top của cái thành phố này, nhưng con lại rất được nha! Không đi học cho giỏi vào lại còn bắt trước người ta lén lút nói yêu đương! Trốn học chạy rạp chiếu phim xem nữa kia à! Có xấu hổ hay không cơ chứ ! Còn biết xấu hổ hay không! mặt mũi của ta và cha con đều bị con làm cho mất hết rồi! Con là muốn chọc giận ta để ta chết đi có đúng hay không ! Con lớn như thế ... Còn không nghe lời bằng em trai con!"
Cô gái kia vẫn còn rất ngang ngạnh, một mặt không phục, tức giận nhưng mà lại không dám nói gì, bị bắt đi ra ngoài.
Người phụ nữ kia còn đi cùng một bé trai bốn năm đến tuổi, một bàn tay lôi kéo quần áo của con gái, một tay lau nước mắt cho người con trai, nhóc con vừa khóc vừa nói: "Mẹ đừng đánh chị gái! Đừng đánh chị gái!"
Tố Tâm nhìn xem cặp mẹ con kia, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh ngoan ngoãn của Đoàn Đoàn, trong lòng cô "Lộp bộp" một tiếng, cả ngày hôm nay cô chỉ chú ý cùng Phó Kiến Văn hưởng thụ ngọt ngào, quên rằng cô đã đồng ý với Đoàn Đoàn rằng cô và Phó Kiến Văn sẽ tới nhà trẻ đón nhóc.
"Chào cô !"
Nhân viên kiểm tra vé đã kiểm tra đến lượt Tố Tâm, nhưng nhân viên lại thấy Tố Tâm cúi đầu xuất thần, gọi một câu.
"Cô không sao chứ, có muốn đổi vé không ạ !" nhân viên kiểm tra vé hỏi thêm một lần.
Tố Tâm giơ đồng hồ lên liếc nhìn, bốn giờ bốn mươi hai phút, Tố Tâm vội vàng cười nói với nhân viên kiểm tra vé: "Thật không xin lỗi, tôi không đổi... Xin lỗi!"
Tố Tâm từ trong hàng đi ra, thấy Phó Kiến Văn đã mua xong đồ ăn, Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm từ trong hàng đi ra, anh nhanh chóng đi tới chỗ cô.
"Kiểm tra vé xong rồi !"
"Chúng ta đã đồng ý với Đoàn Đoàn rồi, nói sẽ đến nhà trẻ đón Đoàn Đoàn!" Tố Tâm khóa màn hình điện thoại di động, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi xách, đưa tay tiếp nhận bỏng ngô cùng Coca ở trong tay Phó Kiến Văn, "Bây giờ lập tức xuất phát chắc là vẫn tới kịp!"
"Không sao, anh đã để dì Lý đi đón Đoàn Đoàn rồi!"
Khó có được hôm Tố Tâm có hứng thú đi xem phim, cho nên Phó Kiến Văn đã sắp xếp ổn thoả.
"Như vậy làm sao được chứ, đã đồng ý với Đoàn Đoàn mất rồi! Cho nên chúng ta không được lừa gạt trẻ con !" Tố Tâm chau mày, "Đi ... Chúng ta không nên chậm chạp nữa!"
Phó Kiến Văn đi theo sau lưng Tố Tâm ra đến cửa thang máy, từ trong mặt kính thang máy có thể nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột cùng nóng lòng của Tố Tâm, Phó Kiến Văn cất bước đứng ở bên cạnh cô, tiếp nhận bỏng ngô ở trong tay của cô, nắm lấy bàn tay dài nhỏ của cô.
Tố Tâm nhìn thấy cậu nhóc vừa nãy khóc lóc, cho nên cô nghĩ tới cặp mắt ướt nhẹp kia của Đoàn Đoàn, trong lòng không khỏi đau lòng.
Biết Tố Tâm chính là quan tâm đến Đoàn Đoàn, Phó Kiến Văn nhẹ nhàng dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Bình luận facebook