Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 572: Cha của Lục Tân Nam!
Phó Kiến Văn cũng không nói rõ là anh đang giận cô, lời nói cũng rất bình thường, không chiến tranh lạnh, nhưng lại khiến cho Tố Tâm không có cảm giác.
"Vậy anh nhớ ăn cơm tối ..."
Tố Tâm dặn dò một câu, sau đó bước xuống khỏi xe của Phó Kiến Văn.
Nhìn theo xe của Phó Kiến Văn rời đi, thẳng đến khi không còn thấy đèn sau của xe nữa, Tố Tâm mới xoay người đi ra phía siêu thị nhỏ bên cạnh bệnh viện mua một giỏ trái cây cùng sữa, sau đó mới lên phòng bệnh của cha Bạch Hiểu Niên.
Lúc tiến vào cửa phòng bệnh, Tố Tâm thấy cha của Bạch Hiểu Niên đang ngồi đối diện cùng một người cũng khoảng chừng tuổi ông, hai người đều mặc quần áo bệnh nhân, ở trong phòng bệnh chơi cờ tướng.
Trong phòng bệnh, hai người già đều nhao nhao như trẻ con nhưng cửa phòng đã đóng lại, y tá cũng sẽ không đến nhiều chuyện.
Liên quan tới chuyện xảy ra với Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm đang nghĩ ...
Nghĩ xem làm thế nào mới gạt được cha của Bạch Hiểu Niên, nếu nói đi công tác cũng không quá thích hợp, không bằng liền nói cho ông là Bạch Hiểu Niên bị thương đang nằm viện.
Nghĩ tới đây, Tố Tâm không có đi vào, cô đi vào trong cầu thang bộ gọi cho Bạch Hiểu Niên một cú điện thoại, nói ra ý nghĩ của mình, hai người thoả thuận sẽ nói như nào như nào xong, lúc này Tố Tâm mới mang theo đồ đi về trước phòng bệnh.
"Ai nha! Lão Lục! Đa tạ rồi đa tạ á!"
Đó là tiếng nói vui sướng không che giấu nổi của cha Bạch Hiểu Niên từ bên trong phòng truyền đến, tiếng cười thập phần sảng khoái.
"Đánh lại một ván! đánh lại một ván!" cha của Bạch Hiểu Niên ra hiệu cho một người đàn ông trung niên đang không phục vuốt vuốt tay áo, một bộ khí thế hung hăng dáng vẻ.
"Được rồi! ván này tôi sẽ cho ông thua tâm phục khẩu phục!"
Nghe đoạn đối thoại trong phòng, Tố Tâm đang đứng ở bên ngoài, khóe môi không tự chủ nâng lên, cô đem sữa bò cùng giỏ trái cây xách ở một tay, một tay đưa lên gõ cửa.
Tố Tâm đại khái có thể suy đoán, người đàn ông trung niên ngồi đối diện cha của Bạch Hiểu Niên... chắc hẳn là cha của Lục Tân Nam.
Mặc dù chỉ đứng từ bên ngoài nhìn vào, không có tiếp xúc gần gũi, nhưng Tố Tâm đều có thể thấy được gương mặt của người đàn ông trung niên kia rất giống Lục Tân Nam.
Cha của Bạch Hiểu Niên đưa lưng về phía cửa vào, nghe thấy tiếng gõ cửa quay đầu lại thì thấy Tố Tâm đang chuyển động chốt cửa đi vào, trên tay mang theo giỏ trái cây cùng sữa bò, ông liền vội vàng đứng lên đi đón.
"Tố Tố sao lại tới đây !"
Tố Tâm nở nụ cười đối với cha của Bạch Hiểu Niên, nói: "Con tới thăm chú một chút ..."
"Mau vào ngồi! Mau vào ngồi!" Cha của Bạch Hiểu Niên tiếp nhận đồ vật từ trong tay Tố Tâm sau đó mời cô đi vào trong.
Phòng bệnh phổ thông, không giống như phòng bệnh VIP, trong phòng chỉ có hai cái giường bệnh, hai cái tủ đầu giường, chính giữa có một tấm mành, hai cái ghế, hai cái tủ để đặt hành lý, hai cái ghế nhỏ, TV treo trên tường, đây chính là trang bị của phòng bệnh bình thường.
"Vậy anh nhớ ăn cơm tối ..."
Tố Tâm dặn dò một câu, sau đó bước xuống khỏi xe của Phó Kiến Văn.
Nhìn theo xe của Phó Kiến Văn rời đi, thẳng đến khi không còn thấy đèn sau của xe nữa, Tố Tâm mới xoay người đi ra phía siêu thị nhỏ bên cạnh bệnh viện mua một giỏ trái cây cùng sữa, sau đó mới lên phòng bệnh của cha Bạch Hiểu Niên.
Lúc tiến vào cửa phòng bệnh, Tố Tâm thấy cha của Bạch Hiểu Niên đang ngồi đối diện cùng một người cũng khoảng chừng tuổi ông, hai người đều mặc quần áo bệnh nhân, ở trong phòng bệnh chơi cờ tướng.
Trong phòng bệnh, hai người già đều nhao nhao như trẻ con nhưng cửa phòng đã đóng lại, y tá cũng sẽ không đến nhiều chuyện.
Liên quan tới chuyện xảy ra với Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm đang nghĩ ...
Nghĩ xem làm thế nào mới gạt được cha của Bạch Hiểu Niên, nếu nói đi công tác cũng không quá thích hợp, không bằng liền nói cho ông là Bạch Hiểu Niên bị thương đang nằm viện.
Nghĩ tới đây, Tố Tâm không có đi vào, cô đi vào trong cầu thang bộ gọi cho Bạch Hiểu Niên một cú điện thoại, nói ra ý nghĩ của mình, hai người thoả thuận sẽ nói như nào như nào xong, lúc này Tố Tâm mới mang theo đồ đi về trước phòng bệnh.
"Ai nha! Lão Lục! Đa tạ rồi đa tạ á!"
Đó là tiếng nói vui sướng không che giấu nổi của cha Bạch Hiểu Niên từ bên trong phòng truyền đến, tiếng cười thập phần sảng khoái.
"Đánh lại một ván! đánh lại một ván!" cha của Bạch Hiểu Niên ra hiệu cho một người đàn ông trung niên đang không phục vuốt vuốt tay áo, một bộ khí thế hung hăng dáng vẻ.
"Được rồi! ván này tôi sẽ cho ông thua tâm phục khẩu phục!"
Nghe đoạn đối thoại trong phòng, Tố Tâm đang đứng ở bên ngoài, khóe môi không tự chủ nâng lên, cô đem sữa bò cùng giỏ trái cây xách ở một tay, một tay đưa lên gõ cửa.
Tố Tâm đại khái có thể suy đoán, người đàn ông trung niên ngồi đối diện cha của Bạch Hiểu Niên... chắc hẳn là cha của Lục Tân Nam.
Mặc dù chỉ đứng từ bên ngoài nhìn vào, không có tiếp xúc gần gũi, nhưng Tố Tâm đều có thể thấy được gương mặt của người đàn ông trung niên kia rất giống Lục Tân Nam.
Cha của Bạch Hiểu Niên đưa lưng về phía cửa vào, nghe thấy tiếng gõ cửa quay đầu lại thì thấy Tố Tâm đang chuyển động chốt cửa đi vào, trên tay mang theo giỏ trái cây cùng sữa bò, ông liền vội vàng đứng lên đi đón.
"Tố Tố sao lại tới đây !"
Tố Tâm nở nụ cười đối với cha của Bạch Hiểu Niên, nói: "Con tới thăm chú một chút ..."
"Mau vào ngồi! Mau vào ngồi!" Cha của Bạch Hiểu Niên tiếp nhận đồ vật từ trong tay Tố Tâm sau đó mời cô đi vào trong.
Phòng bệnh phổ thông, không giống như phòng bệnh VIP, trong phòng chỉ có hai cái giường bệnh, hai cái tủ đầu giường, chính giữa có một tấm mành, hai cái ghế, hai cái tủ để đặt hành lý, hai cái ghế nhỏ, TV treo trên tường, đây chính là trang bị của phòng bệnh bình thường.
Bình luận facebook