Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 702: Đánh cũng hôn!
Tố Tâm liếc nhìn Phó Kiến Văn, cố ý chêu tức Phó Kiến Văn, thấp giọng hỏi dò Đoàn Đoàn: "Cái kia, Nếu như mặt mẹ cũng đánh Đoàn Đoàn ! Đoàn Đoàn còn để mẹ hôn không !"
Hầu như không do dự, Đoàn Đoàn liền hốt hoảng dùng sức gật đầu, cả người như một tiểu đạn pháo hướng về phía Tố Tâm vọt một cái, nếu không phải có đai an toàn kéo lại, Đoàn Đoàn hẳn là đã vọt tới trước mặt Tố Tâm, hai bàn tay của nhóc nắm chặt đai an toàn, đàng hoàng trịnh trọng đối mở miệng nói với Tố Tâm: "Đánh cũng hôn!"
Điệu bộ của Đoàn Đoàn lúc này, như là chỉ lo Tố Tâm không hôn nhóc vậy!
Tố Tâm cười đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: "Một lúc xuống xe mẹ hôn con!"
Phó Kiến Văn là một tay nuôi lớn Đoàn Đoàn mà con trai lại đột nhiên chê anh, trong thâm tâm nhẹ nhàng đau một cái, nhưng thấy ánh mắt đắc ý của Tố Tâm nhìn sang, tâm tình một chút liền vui vẻ, tùy ý để cho Tố Tâm đắc ý. . .
Kỳ thực Đoàn Đoàn không thân cận với Tố Tâm, thì Phó Kiến Văn mới phải lo lắng.
Đứa trẻ gần mẹ chính là bản tính, như vậy rất tốt. . .
Phó Kiến Văn nhìn thẳng về phía trước, một tay vịn lấy tay lái lái xe, khóe môi cùng đáy mắt đều đã có ý cười.
Bình thường tính cách của Tố Tâm không bao giờ ưa thích đối nghịch với anh, nghĩ tới nghĩ lui, Phó Kiến Văn cảm thấy Tố Tâm là vì công việc không thuận lợi, thêm vào hôm nay trong thang máy nhìn thấy Sở Tầm cùng với anh, cho nên ghen!
Độ cong khoé môi của Phó Kiến Văn càng ngày càng lớn, ánh chiều tà theo cửa xe chiếu vào, khiến cho gương mặt góc cạnh cùng áo sơ mi trắng của Phó Kiến Văn nhiễm lên sắc thái sặc sỡ, lúc sáng lúc tối, ngay cả tròng mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn đều lộ ra vẻ nhu hòa ấm áp.
Tố Tâm thấy tin nhắn truy hỏi liên hoàn của Tống Hiểu, cô phải trả lời Tống Hiểu một câu, nói cô sẽ đến trước, sau đó Phó Kiến Văn sẽ đến.
Trước cửa Đêm Cung, Tố Tâm từ tay lái phụ bước xuống, kéo cửa sau xe ra, hôn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn một cái, sau đó xoa cái đầu nhỏ của nhóc rồi nói: "Buổi tối chắc mẹ không kịp trở lại dỗ dành con ngủ, Đoàn Đoàn tự mình ngủ có được không !"
Lỗ tai của Đoàn Đoàn đã đỏ không thể đỏ hơn, gương mặt múp míp được mẹ hôn qua có chút ngứa ngứa, nhóc dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của chính mình, gật đầu: "vâng!"
"Bây giờ công việc của mẹ rảnh rồi, sáng sớm ngày mai sẽ chuẩn bị bữa sáng cho con, đưa con đi nhà trẻ có được không!" Tố Tâm giúp Đoàn Đoàn chỉnh cổ áo một chút.
Đoàn Đoàn càng ngày càng vui vẻ lên, vui vẻ đung đưa chân ngắn của mình.
Phó Kiến Văn liền đứng ở bên cạnh Tố Tâm, một tay vịn lấy cửa xe, tầm mắt thâm thuý nhìn qua Tố Tâm đang khom lưng nói chuyện với Đoàn Đoàn ở trong xe.
Sáng sớm khi ra cửa, Tố Tâm trang điểm trang nhã, lông mày cũng vẽ một chút, mũi bóng cùng má đỏ nhàn nhạt lại càng thêm xinh đẹp, tóc dài được Tố Tâm buộc một cái đuôi ngựa thấp, sống mũi thẳng thanh tú, hai con mắt dài nhỏ mỉm cười, tại một nơi muôn màu muôn vẻ ăn chơi trác táng như Đêm Cung, khí chất cùng gương mặt của Tố Tâm, khiến cho những người nhìn thấy cô đều cảm thấy như có dòng nước ấm áp chảy qua.
Hầu như không do dự, Đoàn Đoàn liền hốt hoảng dùng sức gật đầu, cả người như một tiểu đạn pháo hướng về phía Tố Tâm vọt một cái, nếu không phải có đai an toàn kéo lại, Đoàn Đoàn hẳn là đã vọt tới trước mặt Tố Tâm, hai bàn tay của nhóc nắm chặt đai an toàn, đàng hoàng trịnh trọng đối mở miệng nói với Tố Tâm: "Đánh cũng hôn!"
Điệu bộ của Đoàn Đoàn lúc này, như là chỉ lo Tố Tâm không hôn nhóc vậy!
Tố Tâm cười đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: "Một lúc xuống xe mẹ hôn con!"
Phó Kiến Văn là một tay nuôi lớn Đoàn Đoàn mà con trai lại đột nhiên chê anh, trong thâm tâm nhẹ nhàng đau một cái, nhưng thấy ánh mắt đắc ý của Tố Tâm nhìn sang, tâm tình một chút liền vui vẻ, tùy ý để cho Tố Tâm đắc ý. . .
Kỳ thực Đoàn Đoàn không thân cận với Tố Tâm, thì Phó Kiến Văn mới phải lo lắng.
Đứa trẻ gần mẹ chính là bản tính, như vậy rất tốt. . .
Phó Kiến Văn nhìn thẳng về phía trước, một tay vịn lấy tay lái lái xe, khóe môi cùng đáy mắt đều đã có ý cười.
Bình thường tính cách của Tố Tâm không bao giờ ưa thích đối nghịch với anh, nghĩ tới nghĩ lui, Phó Kiến Văn cảm thấy Tố Tâm là vì công việc không thuận lợi, thêm vào hôm nay trong thang máy nhìn thấy Sở Tầm cùng với anh, cho nên ghen!
Độ cong khoé môi của Phó Kiến Văn càng ngày càng lớn, ánh chiều tà theo cửa xe chiếu vào, khiến cho gương mặt góc cạnh cùng áo sơ mi trắng của Phó Kiến Văn nhiễm lên sắc thái sặc sỡ, lúc sáng lúc tối, ngay cả tròng mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn đều lộ ra vẻ nhu hòa ấm áp.
Tố Tâm thấy tin nhắn truy hỏi liên hoàn của Tống Hiểu, cô phải trả lời Tống Hiểu một câu, nói cô sẽ đến trước, sau đó Phó Kiến Văn sẽ đến.
Trước cửa Đêm Cung, Tố Tâm từ tay lái phụ bước xuống, kéo cửa sau xe ra, hôn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn một cái, sau đó xoa cái đầu nhỏ của nhóc rồi nói: "Buổi tối chắc mẹ không kịp trở lại dỗ dành con ngủ, Đoàn Đoàn tự mình ngủ có được không !"
Lỗ tai của Đoàn Đoàn đã đỏ không thể đỏ hơn, gương mặt múp míp được mẹ hôn qua có chút ngứa ngứa, nhóc dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của chính mình, gật đầu: "vâng!"
"Bây giờ công việc của mẹ rảnh rồi, sáng sớm ngày mai sẽ chuẩn bị bữa sáng cho con, đưa con đi nhà trẻ có được không!" Tố Tâm giúp Đoàn Đoàn chỉnh cổ áo một chút.
Đoàn Đoàn càng ngày càng vui vẻ lên, vui vẻ đung đưa chân ngắn của mình.
Phó Kiến Văn liền đứng ở bên cạnh Tố Tâm, một tay vịn lấy cửa xe, tầm mắt thâm thuý nhìn qua Tố Tâm đang khom lưng nói chuyện với Đoàn Đoàn ở trong xe.
Sáng sớm khi ra cửa, Tố Tâm trang điểm trang nhã, lông mày cũng vẽ một chút, mũi bóng cùng má đỏ nhàn nhạt lại càng thêm xinh đẹp, tóc dài được Tố Tâm buộc một cái đuôi ngựa thấp, sống mũi thẳng thanh tú, hai con mắt dài nhỏ mỉm cười, tại một nơi muôn màu muôn vẻ ăn chơi trác táng như Đêm Cung, khí chất cùng gương mặt của Tố Tâm, khiến cho những người nhìn thấy cô đều cảm thấy như có dòng nước ấm áp chảy qua.
Bình luận facebook