“Vừa rồi con cùng Dĩ An quay về nhà, con đã cầu hôn cô ấy ở đó, không biết ba mẹ có nhìn thấy không?” Nam
Cảnh Hành chậm rãi nói.
“Bạ, mẹ, ba mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Nếu như con đối xử không tốt với cô ấy, ba mẹ cứ tìm con tính sổ”
Trình Dĩ An dở khóc dở cười lắc tay anh, nói lung tung gì thế.
Nam Cảnh Hành cười, nói, “Ba mẹ con cũng rất thích Dĩ An. Ba mẹ không còn nữa, cô ấy lấy con, ba mẹ con cũng sẽ coi cô ấy là con gái. Mẹ con là người rất dễ gần, tính cách cũng đơn thuần, sẽ không có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu”
“Sau khi ba mẹ đi rồi, Dĩ An đã phải chịu ấm ức nhiều năm. Nhưng bây giờ có con rồi, xin ba mẹ yên tâm giao cô ấy cho con. Con sẽ chiều chuộng, chăm sóc cô ấy, không để cô ấy chịu ấm ức nữa, cho cô ấy một cuộc sống yên ổn, cả đời không phải lo âu”
Trình Dĩ An không nhịn được bật khóc, “Ba, mẹ, ba mẹ thật sự có thể yên tâm rồi. Anh ấy là người nói được làm được. Ở bên anh ấy, con rất hạnh phúc, cũng rất vui. Anh ấy đối xử với con rất rất tốt. Có anh ấy, con sẽ không bị ai ức hiếp nữa. Ba mẹ cũng có thể không cần bận lòng vì con nữa.”
“Dĩ An, chúng ta cúi đầu trước ba mẹ đi.” Nam Cảnh Hành nói.
Trình Dĩ An gật đầu, nắm tay Nam Cảnh Hành cúi đầu trước bia mộ ba mẹ cô.
“Cảm ơn anh” Trình Dĩ An lau nước mắt, “Ba mẹ em thực sự có thể yên tâm rồi”
“Đúng vậy, anh đã bảo đảm với ba mẹ thì nhất định sẽ làm được” Nam Cảnh Hành lau nước mắt cho cô.
Hai người rời đi nhưng không về công ty mà quay về nhà.
Lúc bà Nam thấy hai người họ quay về, bà vô cùng ngạc nhiên, “Sao hai đứa lại về giờ này? Không đi làm à?”
Đúng lúc Nam Ngô Trạch từ trong phòng làm việc đi ra, nhìn thấy hai người họ cũng rất ngạc nhiên.
“Ôi!” Ánh mắt sắc bén của bà Nam nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Trình Dĩ An, “Hai đứa đấy là... là giống như mẹ nghĩ sao?”
Tâm trạng Nam Cảnh Hành cực kỳ tốt, có vợ rồi, cả người nhẹ nhõm, cũng có tấm tình trêu đùa với bà Nam, “Giống mẹ nghĩ là thế nào?”
“Thằng nhóc thối tha, còn trêu đùa mẹ!” Bà Nam nói.
Nam Ngộ Trạch lập tức bảo vệ vợ, “Sao con có thể bắt nạt mẹ con thế hả? Mau thành thực khai báo, đừng vòng vo!”
Trình Dĩ An nhìn Nam Cảnh Hành, Nam Cảnh Hành mỉm cười với cố.
Trình Dĩ An rất vui, cũng rất mong đợi kết hôn với Nam Cảnh Hành. Nhưng lúc này đứng trước mặt ba mẹ anh, cô lại cảm thấy căng thẳng. Không biết bọn họ có thích cô làm con dâu không?
“Đúng vậy. Mau nói đi!” Bà Nam sốt ruột nói.
Nam Cảnh Hình nắm tay Trình Dĩ An để có thả lỏng, lúc này anh mới nói với ba mẹ: “Hôm nay con đã cầu hôn Dĩ An.”
Trình Dĩ An đỏ mặt, vẫn thấp thỏm nhìn hai ông bà.
Bà Nam thấy hơi đau lòng. Đứa trẻ này không có người thân, côi cút một mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không có nhà mẹ đẻ để nương tựa. Cho nên lúc này cho dù đã nhận lời cầu hôn, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Bà Nam lập tức nở nụ cười, vội kéo Trình Dĩ An ngồi xuống.
“Cầu hôn rồi? Vậy tốt quá rồi! Ôi chao, tôi có con dâu rồi. Bao giờ thì hai con đi đăng kí kết hôn? Hôm nay cũng là ngày làm việc hành chính, hay là buổi trưa hai đứa ở nhà ăn cơm, buổi chiều đi đăng ký luôn đi!”
Trình Dĩ An chớp mắt, tốc độ này nhanh không thể tưởng tượng nổi. Vừa rồi cổ vẫn còn lo lắng bà Nam sẽ không bằng lòng tiếp nhận cô, hoặc có lẽ sẽ cảm thấy quá nhanh. Ai ngờ bà Nam còn nóng ruột hơn cô, hôm nay vừa mới cầu hôn, đã bỏ qua luôn bước đính hôn muốn đi đăng ký kết hôn rồi.
“Liệu có cần đính hôn trước không?” Nam Cảnh Hành nói.
Bà Nam lập tức nói: “Đêm dài lắm mộng, nhỡ Vợ con chạy mất thì sao? Trực tiếp đi đăng ký kết hôn là đảm bảo nhất!”
Trình Dĩ An: “.”
Cô muốn nói cố chắc chắn sẽ không chạy, không chạy đi đâu hết.
Ai ngờ Nam Cảnh Hành cũng gật đầu, “Mẹ nói rất đúng!”
Thế là buổi chiều, Trình Dĩ An mơ hồ cùng Nam Cảnh Hành đi đăng ký kết hôn.
Cho đến khi ra khỏi Cục dân chính, trên tay hai người có thêm một quyển sổ màu đỏ, Trình Dĩ An còn mơ màng cảm thấy không chân thực.
Sao cô lại kết hôn đột ngột như vậy? Hôm qua vẫn còn là một sinh viên đơn thuần, một thực tập sinh của Nam m. Hôm nay đã có thêm một thân phận là người phụ nữ đã có chồng.
Thấy mặt Trình Dĩ An nghệt ra, Nam Cảnh Hành liền hỏi: “Kết hôn nhanh như vậy, em không vui à?”
Trình Dĩ An hồi hồn, lắc đầu, “Không có, em chỉ cảm thấy khó tin. Bây giờ cả người em còn lâng lâng, giống như đang nằm mơ, sao... đã kết hôn rồi?”
Nam Cảnh Hành mỉm cười, ôm lấy eo cô, “Vậy em phải nhanh chóng thích ứng đi, bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay em đã là cô Nam rồi.”
Bình luận facebook