Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: Chỉ là mất đi một thủ hạ Trên đường lớn
Bốn chiếc xe Jeep sang trọng đang tại chạy với tốc độ nhanh.
An Trấn cùng An Diệp đang ngồi trên chiếc xe dẫn đầu.
“Ba, tại sao chúng ta lại đến gặp Hầu gia Trần Văn?”
An Diệp có chút không hiểu, vì cái gì mà ba lại trực tiếp tới gặp Trần Văn.
Trực tiếp đi tìm tên thằng nhóc kia không phải là được rồi sao?
An Trấn liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Vân Xuyên dù sao cũng là địa bàn của ông ta, chúng ta đến đây, không thể trước đến chào hỏi ông ta một tiếng sao?”
Tại Vân Xuyên chỉ có một Hầu gia Trần Văn này, mặt khác Hầu gia tới nơi này, khẳng định tránh không được phải đi gặp hắn ta một lần.
Đây là quy củ có từ trước, bằng không một người tùy tiện gây chuyện tại Vân Xuyên, vẻ mặt ông ta cũng sẽ không đẹp.
An Diệp có chút bất đắc dĩ nhếch miệng, anh ta không phải là người quá để ý đến chuyện này, cho nên cũng không hiểu các loại quy củ.
Nhưng mà, bất kể nói thế nào, Trần Văn vẫn là một Hầu gia.
Ông ta cùng với ba mình là cùng một cấp bậc, nhất định phải cho ông ta đủ mặt mũi.
Sau hơn mười phút đồng hồ, bốn chiếc xe xuất hiện trên đường cái bên ngoài biệt thự của Trần Văn.
Tuy nhiên, sau khi trông thấy một vài binh sĩ đang đứng quanh ngôi biệt thự kia, sắc mặt An Trấn khẽ biến.
Vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Văn.
“Chu Hầu gia, bên ngoài biệt thự của anh…
những binh sĩ này.., đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông ta luống cuống.
Nhiều binh sĩ mặc giáp rất nặng trông coi ở chỗ này.
Nếu nơi này không phải là là biệt thự của Trần Văn, ông ta sẽ cho rằng nơi đây đang xảy ra chiến sự gì đó.
“An Hầu gia, ông đến rồi hả?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Trần Văn dưỡng như có chút vui vẻ bất ngờ.
“Tôi tới cửa rồi, nhưng những… người này…”
“Không có việc gì, những người… ngoài đó đều là binh sĩ mà tôi tìm được, gần đây có chút không yên ổn, lại để cho bọn họ đến đây trông coi, ông vào đi, tôi sẽ chờ ông ở cửa.”
Nói xong, Trần Văn nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau đó ông ta lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Vũ Hoàng Minh.
Lúc này, Vũ Hoàng Minh đang đứng bên trong biệt thự Vọng Long.
“Nơi này là hoa viên phía sau, có thể nuôi cá, trồng hoa, là một nơi tốt để tu dưỡng tâm tính.”
Lưu Toàn mỉm cười giới thiệu cho Vũ Hoàng Minh.
Thế nhưng, ông ta từ sân trước giới thiệu đến sân sau, trong miệng Vũ Hoàng Minh cũng chỉ có hai chữ “không tồi.”
Ngoài hai chữ đó ra anh cũng không nói thêm gì.
Ông ta rất ngạc nhiên, người đàn ông này thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi, thậm chí mới ba mươi tuổi, rốt cuộc anh ta có thân phận gì mới có thể mua một căn biệt thự như vậy.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Trương Hải Long vang lên.
Trương Hải Long dừng bước, nhận điện thoại.
“Alo2”
“Xin hỏi, là ngài sao? Ba con An Trấn đến rồi, ngài lúc nào thì tới đây ạ?”
Bên kia điện thoại là giọng nói cung kính của Trần Văn.
Nghe được câu này, Trương Hải Long nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh dừng bước, “Được rồi, hôm nay xem đến đây thôi, ông có thể đi rồi, ở đây không cần ông hầu hạ.”
Nói xong, anh hướng về phía Trương Hải Long vẫy vẫy tay, hai người trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.
Lưu Toàn sửng sốt.
Một căn biệt thự lớn như vậy, thật sự không cần người trợ giúp?
Hoặc là, vị đại nhân này là muốn tự mình tìm người.
Nhưng mà, vị này thực sự muốn làm những việc này hả, chỉ cần nói nói ra yêu cầu kêu ông ta đi làm là được rồi.
“An Trấn Hầu gia, đã lâu không gặp.”
Trần Văn nhìn An Trấn đang từ bên ngoài đi vào, cười ha hả nghênh đón.
An Trấn cũng bày ra vẻ mặt tươi cười, “Chu Hầu gia, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
“Cũng không tệ lắm, chỉ là mất đi một thủ hạ.”
Mỗi thuộc hạ của Hầu gia cũng sẽ có hai ba người là Vương gia, thế nhưng thuộc hạ Trần Văn cũng chỉ có một người như vậy.
Triệu An vừa chết, muốn tìm một người làm cho mình tin tưởng như vậy rất khó.
An Trấn cùng An Diệp đang ngồi trên chiếc xe dẫn đầu.
“Ba, tại sao chúng ta lại đến gặp Hầu gia Trần Văn?”
An Diệp có chút không hiểu, vì cái gì mà ba lại trực tiếp tới gặp Trần Văn.
Trực tiếp đi tìm tên thằng nhóc kia không phải là được rồi sao?
An Trấn liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Vân Xuyên dù sao cũng là địa bàn của ông ta, chúng ta đến đây, không thể trước đến chào hỏi ông ta một tiếng sao?”
Tại Vân Xuyên chỉ có một Hầu gia Trần Văn này, mặt khác Hầu gia tới nơi này, khẳng định tránh không được phải đi gặp hắn ta một lần.
Đây là quy củ có từ trước, bằng không một người tùy tiện gây chuyện tại Vân Xuyên, vẻ mặt ông ta cũng sẽ không đẹp.
An Diệp có chút bất đắc dĩ nhếch miệng, anh ta không phải là người quá để ý đến chuyện này, cho nên cũng không hiểu các loại quy củ.
Nhưng mà, bất kể nói thế nào, Trần Văn vẫn là một Hầu gia.
Ông ta cùng với ba mình là cùng một cấp bậc, nhất định phải cho ông ta đủ mặt mũi.
Sau hơn mười phút đồng hồ, bốn chiếc xe xuất hiện trên đường cái bên ngoài biệt thự của Trần Văn.
Tuy nhiên, sau khi trông thấy một vài binh sĩ đang đứng quanh ngôi biệt thự kia, sắc mặt An Trấn khẽ biến.
Vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Văn.
“Chu Hầu gia, bên ngoài biệt thự của anh…
những binh sĩ này.., đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông ta luống cuống.
Nhiều binh sĩ mặc giáp rất nặng trông coi ở chỗ này.
Nếu nơi này không phải là là biệt thự của Trần Văn, ông ta sẽ cho rằng nơi đây đang xảy ra chiến sự gì đó.
“An Hầu gia, ông đến rồi hả?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Trần Văn dưỡng như có chút vui vẻ bất ngờ.
“Tôi tới cửa rồi, nhưng những… người này…”
“Không có việc gì, những người… ngoài đó đều là binh sĩ mà tôi tìm được, gần đây có chút không yên ổn, lại để cho bọn họ đến đây trông coi, ông vào đi, tôi sẽ chờ ông ở cửa.”
Nói xong, Trần Văn nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau đó ông ta lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Vũ Hoàng Minh.
Lúc này, Vũ Hoàng Minh đang đứng bên trong biệt thự Vọng Long.
“Nơi này là hoa viên phía sau, có thể nuôi cá, trồng hoa, là một nơi tốt để tu dưỡng tâm tính.”
Lưu Toàn mỉm cười giới thiệu cho Vũ Hoàng Minh.
Thế nhưng, ông ta từ sân trước giới thiệu đến sân sau, trong miệng Vũ Hoàng Minh cũng chỉ có hai chữ “không tồi.”
Ngoài hai chữ đó ra anh cũng không nói thêm gì.
Ông ta rất ngạc nhiên, người đàn ông này thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi, thậm chí mới ba mươi tuổi, rốt cuộc anh ta có thân phận gì mới có thể mua một căn biệt thự như vậy.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Trương Hải Long vang lên.
Trương Hải Long dừng bước, nhận điện thoại.
“Alo2”
“Xin hỏi, là ngài sao? Ba con An Trấn đến rồi, ngài lúc nào thì tới đây ạ?”
Bên kia điện thoại là giọng nói cung kính của Trần Văn.
Nghe được câu này, Trương Hải Long nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh dừng bước, “Được rồi, hôm nay xem đến đây thôi, ông có thể đi rồi, ở đây không cần ông hầu hạ.”
Nói xong, anh hướng về phía Trương Hải Long vẫy vẫy tay, hai người trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.
Lưu Toàn sửng sốt.
Một căn biệt thự lớn như vậy, thật sự không cần người trợ giúp?
Hoặc là, vị đại nhân này là muốn tự mình tìm người.
Nhưng mà, vị này thực sự muốn làm những việc này hả, chỉ cần nói nói ra yêu cầu kêu ông ta đi làm là được rồi.
“An Trấn Hầu gia, đã lâu không gặp.”
Trần Văn nhìn An Trấn đang từ bên ngoài đi vào, cười ha hả nghênh đón.
An Trấn cũng bày ra vẻ mặt tươi cười, “Chu Hầu gia, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
“Cũng không tệ lắm, chỉ là mất đi một thủ hạ.”
Mỗi thuộc hạ của Hầu gia cũng sẽ có hai ba người là Vương gia, thế nhưng thuộc hạ Trần Văn cũng chỉ có một người như vậy.
Triệu An vừa chết, muốn tìm một người làm cho mình tin tưởng như vậy rất khó.
Bình luận facebook