Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
“Anh…anh đã tiêm vào tôi cái thứ gì?”
Ngô Thành Vinh kinh hoàng nhìn Vũ Hoàng Minh đang cầm trong tay ống kim.
Anh cảm thấy, thứ trong ống tim đó tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
“Không có gì, một chút đồ tốt, có thể khiến cậu trong thời gian nửa năm, im hơi lặng tiếng mà chết”
‘Vũ Hoàng Minh cười, nụ cười trông có vẻ bình thường.
Nhưng với Ngô Thành Vinh, lại vô cùng kinh hãi.
“Con người á mà, nên học cách chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm”
“Đúng rồi, quên nói với cậu, loại độc này, không thuốc nào cứu được”
Dứt lời, Vũ Hoàng Minh một chân đá ra.
“Binh!”
Đầu Ngô Minh hung hăng đập đầu Trước mắt đen sầm lại, liền ngất hôn mê.
Vũ Hoàng Minh lại châm một điếu thuốc.
Hít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi thở ra.
Đã dám động đến con gái anh, thì cũng nên chuẩn bị cho cái chết của mình đi.
Thời gian nửa năm này, tên hung thủ này, sẽ chầm chậm chết đi trong nỗi sợ vô tận Rời khỏi phòng bao, Sở Thanh Nam đang đứng ngay cửa.
Về phần những vệ sĩ và trợ lí của Ngô Thành Vinh, sớm đã bị Sở Thanh Nam đánh ngất rồi ném vào nhà vệ sinh.
“Ông chủ”
Vũ Hoàng Minh gật đầu: “Đi thôi”
Trước khi đi, Sở Thanh Nam không quên ra quầy lễ tân tính tiền.
Hóa đơn này, vừa 35 tỉ.
Có điều, trong mắt Sở Thanh Nam, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Trên đường về nhà.
Vũ Hoàng Minh chậm rãi nói: “Mai nhớ tổ chức buổi họp báo, nhân tiện đổi tên tập đoàn Dương Thị, gọi thành tập đoàn Thanh Vân”
“Vâng, ông chủ”
Sở Thanh Nam lúc sáng nay đã xử lí xong tập đoàn Dương Thị.
Những cổ đông đó đều biết tập đoàn Dương Thị hiện nay đã ở trên đầu sóng ngọn gió của khó khăn rồi.
Những tập đoàn hạng nhất hạng nhì đều đang chằm chằm nhìn miếng thịt mỡ này.
Bây giờ, Sở Thanh Nam lại đi thu mua.
Đương nhiên đúng ý bọn họ, với lại giá cả lại hợp lí.
Bọn họ cũng vui vẻ bán hết số cổ phần trong tay mình Rạng sáng hôm sau.
Tại sảnh lớn dưới lầu tập đoàn Dương Thị.
Một số lượng lớn phóng viên đã tập trung về đây, những người này đều là nghe tin mà vội đến.
Đêm qua, đã có một nguồn tin bí ẩn, nói rằng hôm nay tập đoàn Dương Thị sẽ đổi tên.
Hơn nữa, 90% cổ phần công ty đều bị một người mua hết.
Cổ phần còn lại, đều năm trong tay một số nhà đầu tư.
“Xin chào các vị ký giả, rất cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay để chứng kiến sự kiện tiếp quản của tập đoàn Thanh Vân chúng tôi”
“Tôi tin rằng, với sự nỗ lực của tất cả nhân viên chúng tôi, tập đoàn Thanh Vân sẽ tiến thêm một bước xa nữa”
Sở Thanh Nam trước đông đảo phóng viên, lớn tiếng thông báo kế hoạch tiếp theo.
Cũng rất nhiều phóng viên hỏi nhiều câu hỏi liên quan đến vấn đề cổ phần.
Tuy nhiên, những vấn đề này đều được Sở Thanh Nam lần lượt giải thích rõ ràng.
Một câu, nhiều tùy hứng.
Tôi muốn muạ, liền mua, làm sao?
Có điều, khi một phóng viên cầm mic lên bục hỏi Sở Thanh Nam về cái chết của ba con họ Lưu liệu có liên quan đến tập đoàn Thanh Vân không, tất cả mọi người đều im lặng Hàng trăm ánh mắt dồn dập đổ về phía Sở Thanh Nam, lúc bắt đầu, lại chẳng có ai hỏi đến vấn đề này.
Ngô Thành Vinh kinh hoàng nhìn Vũ Hoàng Minh đang cầm trong tay ống kim.
Anh cảm thấy, thứ trong ống tim đó tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
“Không có gì, một chút đồ tốt, có thể khiến cậu trong thời gian nửa năm, im hơi lặng tiếng mà chết”
‘Vũ Hoàng Minh cười, nụ cười trông có vẻ bình thường.
Nhưng với Ngô Thành Vinh, lại vô cùng kinh hãi.
“Con người á mà, nên học cách chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm”
“Đúng rồi, quên nói với cậu, loại độc này, không thuốc nào cứu được”
Dứt lời, Vũ Hoàng Minh một chân đá ra.
“Binh!”
Đầu Ngô Minh hung hăng đập đầu Trước mắt đen sầm lại, liền ngất hôn mê.
Vũ Hoàng Minh lại châm một điếu thuốc.
Hít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi thở ra.
Đã dám động đến con gái anh, thì cũng nên chuẩn bị cho cái chết của mình đi.
Thời gian nửa năm này, tên hung thủ này, sẽ chầm chậm chết đi trong nỗi sợ vô tận Rời khỏi phòng bao, Sở Thanh Nam đang đứng ngay cửa.
Về phần những vệ sĩ và trợ lí của Ngô Thành Vinh, sớm đã bị Sở Thanh Nam đánh ngất rồi ném vào nhà vệ sinh.
“Ông chủ”
Vũ Hoàng Minh gật đầu: “Đi thôi”
Trước khi đi, Sở Thanh Nam không quên ra quầy lễ tân tính tiền.
Hóa đơn này, vừa 35 tỉ.
Có điều, trong mắt Sở Thanh Nam, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Trên đường về nhà.
Vũ Hoàng Minh chậm rãi nói: “Mai nhớ tổ chức buổi họp báo, nhân tiện đổi tên tập đoàn Dương Thị, gọi thành tập đoàn Thanh Vân”
“Vâng, ông chủ”
Sở Thanh Nam lúc sáng nay đã xử lí xong tập đoàn Dương Thị.
Những cổ đông đó đều biết tập đoàn Dương Thị hiện nay đã ở trên đầu sóng ngọn gió của khó khăn rồi.
Những tập đoàn hạng nhất hạng nhì đều đang chằm chằm nhìn miếng thịt mỡ này.
Bây giờ, Sở Thanh Nam lại đi thu mua.
Đương nhiên đúng ý bọn họ, với lại giá cả lại hợp lí.
Bọn họ cũng vui vẻ bán hết số cổ phần trong tay mình Rạng sáng hôm sau.
Tại sảnh lớn dưới lầu tập đoàn Dương Thị.
Một số lượng lớn phóng viên đã tập trung về đây, những người này đều là nghe tin mà vội đến.
Đêm qua, đã có một nguồn tin bí ẩn, nói rằng hôm nay tập đoàn Dương Thị sẽ đổi tên.
Hơn nữa, 90% cổ phần công ty đều bị một người mua hết.
Cổ phần còn lại, đều năm trong tay một số nhà đầu tư.
“Xin chào các vị ký giả, rất cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay để chứng kiến sự kiện tiếp quản của tập đoàn Thanh Vân chúng tôi”
“Tôi tin rằng, với sự nỗ lực của tất cả nhân viên chúng tôi, tập đoàn Thanh Vân sẽ tiến thêm một bước xa nữa”
Sở Thanh Nam trước đông đảo phóng viên, lớn tiếng thông báo kế hoạch tiếp theo.
Cũng rất nhiều phóng viên hỏi nhiều câu hỏi liên quan đến vấn đề cổ phần.
Tuy nhiên, những vấn đề này đều được Sở Thanh Nam lần lượt giải thích rõ ràng.
Một câu, nhiều tùy hứng.
Tôi muốn muạ, liền mua, làm sao?
Có điều, khi một phóng viên cầm mic lên bục hỏi Sở Thanh Nam về cái chết của ba con họ Lưu liệu có liên quan đến tập đoàn Thanh Vân không, tất cả mọi người đều im lặng Hàng trăm ánh mắt dồn dập đổ về phía Sở Thanh Nam, lúc bắt đầu, lại chẳng có ai hỏi đến vấn đề này.
Bình luận facebook