Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373: “Hừm Một chiếc xe tải lớn dừng trước cổng biệt thự
Nam Nguyệt Thường từ trên xe đi xuống với khuôn mặt xinh xắn.
Ánh mắt quét qua Long Nhạn và Sở Quân Kim, trong mắt dần dẫn trở nên thù ghét.
Mà ánh mắt của Long Nhạn và Sở Quân Kim hơi híp lại.
“Mệnh sư?”
Vậy mà Long Nhạn thằng thắn vạch trần thân phận thật sự của Nam Nguyệt Thường.
“Thầy phong thủy?”
“Thứ bần thìu!
Ánh mắt của Nam Nguyệt Thường lộ ra ba phần ghét bỏ.
Long Nhạn cung không tức giận, chỉ là biểu cảm trên mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Ngay cả Sỡ Quân Kim cũng kinh ngạc thêm mấy phần, trong ánh mắt nhìn Nam Nguyệt Thường cũng mang hàm ý khác.
“Anh Hoàng Hải, anh Hoàng Minh”’ Nam Nguyệt Thường bước mấy bước đến bên cạnh Vũ Hoàng Minh.
Đông Hoàng Hải không nói gì mà chỉ gật đầu, nói: “Nguyệt Thường, cô mang Thanh Trúc và Dây Tây rời khỏi thủ đô đi!”
“Ừm”
Cô cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Thật không ngỡ, chuyện này lại trở nên như vậy.
Ngay cả Sờ Quân Kim cũng ra mặt rồi.
Xem ra, ông ta cũng biết chuyện đình Sơn Thần rồi.
“Thanh Trúc, em và Dây Tây cùng với Nguyệt Thường rời đi trước, cô ấy sẽ đưa mọi ngưỡi đến nơi an toàn.”
‘Vũ Hoàng Minh ôm Tô Thanh Trúc.
Nhưng Tô Thanh Trúc lại căng thằng nắm chặt tay anh, không muốn buông ra.
Vũ Hoàng Minh hiểu ý của Tô Thanh Trúc, nhưng anh không thể rời đi.
Nhẹ nhàng cười, nói: “Không sao đâu, em cứ đi trước đi”“
Nói xong, rút tay ra.
Trong lòng Tô Thanh Trúc cảm thấy hơi mất mát không biết tại sao nước mắt rơi lã chã.
“Anh nhất định phải đến tìm em”’ Nam Nguyệt Thường và Tô Thanh Trúc còn có Dây Tây, ba người lái chiếc xe việt dã rời khỏi biệt thự.
Ở ngoài biệt thự, có một chiếc xe tải đang đậu ð đó.
“Chuyện của anh, tôi đã làm xong rồi, bây giờ có thể giao đình Sơn Thần ra được chưa?”
Từ đầu đến cuối, Sð Quân Kim không ngăn cản Tô Thanh Trúc rời khỏi.
Theo ông ta thấy, mấy người đó không quan trọng.
Ông ta muốn chỉ là đình Sơn Thần, còn có di tích ấy được ghi chép ð mặt trên.
“Có thể đưa cho ông đỉnh Sơn Thần, bây giờ đang ð trong xe, ông có thể tự mình xem thử”
Đông Hoàng Hải nói xong, cứ như vậy mà lặng lẽ quan sát đối phương.
“Đúng không?”
“Long Nhạn, anh đi xem thử đi”
Nhưng Sỡ Vân Lâm sẽ không ngốc như thế.
Ngộ nhỡ bên trong đang giấu thứ nguy hiểm gì, vậy chẳng khác gì chui đầu vào rọ sao.
Vẻ mặt Long Nhạn có u ám, nhưng ngặt nỗi trong tay ông ta đang nắm thóp bản thân.
Không còn cách nào, chì có thể tự đi xem thử rốt cuộc có phải đang nằm ở bên trong hay.
không.
Đến phía sau xe tải, mỡ cửa ra!
Lập tức, một đình cao hơn một mét đang đặt năm yên ở bên trong.
Phía trên này loang lồ những vết tích, còn có.
những đường nét hoa văn kỳ lạ, ngược lại khiến Long Nhạn hít một hơi.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy đình Sơn Thần, thật không ngỡ, chỉ từ vẻ bể ngoài của đình này cũng biết tuyệt đối không phải vật bình thường!
xe, Long Nhạn hoàn hồn, gật đầu với Sở Quân Kim.
“Xem ra các anh không có lừa tôi!”
Sð Quân Kim nhẹ nhàng cười, sau đó rút kiếm dài trong tay ra.
“Nhưng, xưa nay người như tôi đây không thích chia sẻ tin tức với người khác, cho nên, các người ð lại đây đi!”
Trong lúc nói chuyện, để lộ ra động cơ giết người.
Điệu cười lạnh lùng đó, càng khiến người khác cảm thấy rụng rời tay chân, thật liều lĩnh.
“Nói vậy là không muốn giữ lời?”
Vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, sống chết nhìn chằm chằm Sờ Quân Kim.
“Nhưng tôi không nói là không giữ lời của tôi, tôi chỉ nói là để vợ và con anh rời đi, nhưng tôi không nói là để các anh rời đi”“
Ánh mắt quét qua Long Nhạn và Sở Quân Kim, trong mắt dần dẫn trở nên thù ghét.
Mà ánh mắt của Long Nhạn và Sở Quân Kim hơi híp lại.
“Mệnh sư?”
Vậy mà Long Nhạn thằng thắn vạch trần thân phận thật sự của Nam Nguyệt Thường.
“Thầy phong thủy?”
“Thứ bần thìu!
Ánh mắt của Nam Nguyệt Thường lộ ra ba phần ghét bỏ.
Long Nhạn cung không tức giận, chỉ là biểu cảm trên mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Ngay cả Sỡ Quân Kim cũng kinh ngạc thêm mấy phần, trong ánh mắt nhìn Nam Nguyệt Thường cũng mang hàm ý khác.
“Anh Hoàng Hải, anh Hoàng Minh”’ Nam Nguyệt Thường bước mấy bước đến bên cạnh Vũ Hoàng Minh.
Đông Hoàng Hải không nói gì mà chỉ gật đầu, nói: “Nguyệt Thường, cô mang Thanh Trúc và Dây Tây rời khỏi thủ đô đi!”
“Ừm”
Cô cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Thật không ngỡ, chuyện này lại trở nên như vậy.
Ngay cả Sờ Quân Kim cũng ra mặt rồi.
Xem ra, ông ta cũng biết chuyện đình Sơn Thần rồi.
“Thanh Trúc, em và Dây Tây cùng với Nguyệt Thường rời đi trước, cô ấy sẽ đưa mọi ngưỡi đến nơi an toàn.”
‘Vũ Hoàng Minh ôm Tô Thanh Trúc.
Nhưng Tô Thanh Trúc lại căng thằng nắm chặt tay anh, không muốn buông ra.
Vũ Hoàng Minh hiểu ý của Tô Thanh Trúc, nhưng anh không thể rời đi.
Nhẹ nhàng cười, nói: “Không sao đâu, em cứ đi trước đi”“
Nói xong, rút tay ra.
Trong lòng Tô Thanh Trúc cảm thấy hơi mất mát không biết tại sao nước mắt rơi lã chã.
“Anh nhất định phải đến tìm em”’ Nam Nguyệt Thường và Tô Thanh Trúc còn có Dây Tây, ba người lái chiếc xe việt dã rời khỏi biệt thự.
Ở ngoài biệt thự, có một chiếc xe tải đang đậu ð đó.
“Chuyện của anh, tôi đã làm xong rồi, bây giờ có thể giao đình Sơn Thần ra được chưa?”
Từ đầu đến cuối, Sð Quân Kim không ngăn cản Tô Thanh Trúc rời khỏi.
Theo ông ta thấy, mấy người đó không quan trọng.
Ông ta muốn chỉ là đình Sơn Thần, còn có di tích ấy được ghi chép ð mặt trên.
“Có thể đưa cho ông đỉnh Sơn Thần, bây giờ đang ð trong xe, ông có thể tự mình xem thử”
Đông Hoàng Hải nói xong, cứ như vậy mà lặng lẽ quan sát đối phương.
“Đúng không?”
“Long Nhạn, anh đi xem thử đi”
Nhưng Sỡ Vân Lâm sẽ không ngốc như thế.
Ngộ nhỡ bên trong đang giấu thứ nguy hiểm gì, vậy chẳng khác gì chui đầu vào rọ sao.
Vẻ mặt Long Nhạn có u ám, nhưng ngặt nỗi trong tay ông ta đang nắm thóp bản thân.
Không còn cách nào, chì có thể tự đi xem thử rốt cuộc có phải đang nằm ở bên trong hay.
không.
Đến phía sau xe tải, mỡ cửa ra!
Lập tức, một đình cao hơn một mét đang đặt năm yên ở bên trong.
Phía trên này loang lồ những vết tích, còn có.
những đường nét hoa văn kỳ lạ, ngược lại khiến Long Nhạn hít một hơi.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy đình Sơn Thần, thật không ngỡ, chỉ từ vẻ bể ngoài của đình này cũng biết tuyệt đối không phải vật bình thường!
xe, Long Nhạn hoàn hồn, gật đầu với Sở Quân Kim.
“Xem ra các anh không có lừa tôi!”
Sð Quân Kim nhẹ nhàng cười, sau đó rút kiếm dài trong tay ra.
“Nhưng, xưa nay người như tôi đây không thích chia sẻ tin tức với người khác, cho nên, các người ð lại đây đi!”
Trong lúc nói chuyện, để lộ ra động cơ giết người.
Điệu cười lạnh lùng đó, càng khiến người khác cảm thấy rụng rời tay chân, thật liều lĩnh.
“Nói vậy là không muốn giữ lời?”
Vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, sống chết nhìn chằm chằm Sờ Quân Kim.
“Nhưng tôi không nói là không giữ lời của tôi, tôi chỉ nói là để vợ và con anh rời đi, nhưng tôi không nói là để các anh rời đi”“
Bình luận facebook