Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 375: ‘Yên tĩnh
Bầu không khí của cả ba người bên trong xe đều yên tĩnh.
“Anh Hoàng Minh, hãy cho phép em nói về nó.
Cuối cùng, thì Cổ Nhị Ngưu cũng là người phá vỡ sự yên tĩnh này.
Ánh mắt của Hoàng Minh dừng lại ngay trên người Cổ Nhị Ngưu, anh khẽ nhíu mày.
“Không biết là anh Hoàng Minh có biết dòng.
họ ð ần không?”
Cổ Nhị Ngưu nhẹ nhàng nói.
“Ấn gia?”
Nét nhíu mày trên trán Hoàng Minh còn sâu hơn.
Anh quả thực không biết thế nào gọi là một dòng họ ở “Trong quá khứ, dòng họ ẩn thân thật ra là một dòng họ rất có quyền thế, vì họ không muốn va chạm với dòng đời, nên mới lui về ỡ ẩn.”
“Nhưng hằng năm, mỗi gia đình đều cử một người ra ngoài kiếm chỉ tiêu để giữ cho dòng họ.
vẫn có thể duy trì hoạt động.”
“Dòng họ ở ần thì có gì đề kế thừa?”
“Cũng như em, có thể xem phong thủy, xem cơ địa mà chọn nơi chôn cất tốt nhất cho người khác.”
Cổ Nhị Ngưu kiên nhẫn giải thích từng chút một cho Hoàng Minh.
Ngay sau khi nghe anh nói xong, Hoàng Minh cũng địa khái biết được dòng họ ð ần rốt cuộc là gì.
Hóa ra, một vị vua, đối với ẩn gia thì cũng không phải là một cái gì đó quá lớn.
Thế lực thật sự đứng sau ần gia rất hiếm khi lộ diện.
Trừ khi dòng họ ấy đứng trên bð vực diệt vong.
“Theo lời anh nói, thì Hoàng Hải và Nguyệt Thường, ba người các anh, đều được ần gia cho.
đi rèn luyện?”
Hiện tại sâu trong mắt anh chứa đầy sự khó hiểu.
Điều này có vẻ không hợp lí cho lắm.
Đúng như những gì mà Cổ Nhị Ngưu nói, những gia đình ấy cần rất nhiều tiền để có thể duy trì cho gia tộc hoạt động bình thường.”
Chà, vậy ngay cả anh Hoàng Hải và ba người họ cũng không phải là người bình thường.
Cũng giống như trước đây, anh Hoàng Hải vẫn đang vận chuyền gạch trên công trường.
Nghe được câu hỏi này, Cổ Nhị Ngưu lắc đầu cưỡi khổ.
“Dù là có hay không đi chăng nữa… thì em sẽ không nói cho anh biết nguyên nhân cụ thể.”
Và vì lí do cụ thể, Cổ Nhị Ngưu sẽ không nói cho Hoàng Minh biết.
Vì vẫn chưa đến thời gian cụ thể.
Ngay cà khi họ lớn lên cùng Vũ Hoàng Minh, và họ đã sống chung với nhau hơn mười hay hai mươi năm.
“Tuy nhiên, những gì em có thể nói với anh rằng là, em và anh Hoàng Hải, đều cùng nằm ần thân trong dòng họ”
Cổ Nhị Ngưu cưỡi toe toét.
‘Vũ Hoàng Minh tức giận liếc anh ta, nói năn nửa vời, điều đó có thể giết chết anh ta.
Tuy nhiên, biết rằng đối phương dù có bị đánh chết thì chắc chắn vẫn không nói cho anh biết.
Có hỏi nữa cũng bằng thừa.
“Hiểu rồi, vậy tôi là đứa nhóc yêu sách lớn lên cùng cậu?” Vũ Hoàng Minh mìm cười.
Cồ Nhị Ngưu nhanh chóng lắc đầu.
“Nào có nào có, nếu như anh Hoàng Minh đây nói rằng là người yêu sách, chỉ bằng…”
“E hèm!”
Chưa kịp nói hết câu thì bị tiếng ho của Đông Hoàng Hải cắt ngang.
Cổ Nhị Ngưu lập tức hoàn hồn, trợn mắt nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Anh Hoàng Minh, rõ ràng là anh đang dụ dỗ em nói ra”
“Anh Hoàng Minh, hãy cho phép em nói về nó.
Cuối cùng, thì Cổ Nhị Ngưu cũng là người phá vỡ sự yên tĩnh này.
Ánh mắt của Hoàng Minh dừng lại ngay trên người Cổ Nhị Ngưu, anh khẽ nhíu mày.
“Không biết là anh Hoàng Minh có biết dòng.
họ ð ần không?”
Cổ Nhị Ngưu nhẹ nhàng nói.
“Ấn gia?”
Nét nhíu mày trên trán Hoàng Minh còn sâu hơn.
Anh quả thực không biết thế nào gọi là một dòng họ ở “Trong quá khứ, dòng họ ẩn thân thật ra là một dòng họ rất có quyền thế, vì họ không muốn va chạm với dòng đời, nên mới lui về ỡ ẩn.”
“Nhưng hằng năm, mỗi gia đình đều cử một người ra ngoài kiếm chỉ tiêu để giữ cho dòng họ.
vẫn có thể duy trì hoạt động.”
“Dòng họ ở ần thì có gì đề kế thừa?”
“Cũng như em, có thể xem phong thủy, xem cơ địa mà chọn nơi chôn cất tốt nhất cho người khác.”
Cổ Nhị Ngưu kiên nhẫn giải thích từng chút một cho Hoàng Minh.
Ngay sau khi nghe anh nói xong, Hoàng Minh cũng địa khái biết được dòng họ ð ần rốt cuộc là gì.
Hóa ra, một vị vua, đối với ẩn gia thì cũng không phải là một cái gì đó quá lớn.
Thế lực thật sự đứng sau ần gia rất hiếm khi lộ diện.
Trừ khi dòng họ ấy đứng trên bð vực diệt vong.
“Theo lời anh nói, thì Hoàng Hải và Nguyệt Thường, ba người các anh, đều được ần gia cho.
đi rèn luyện?”
Hiện tại sâu trong mắt anh chứa đầy sự khó hiểu.
Điều này có vẻ không hợp lí cho lắm.
Đúng như những gì mà Cổ Nhị Ngưu nói, những gia đình ấy cần rất nhiều tiền để có thể duy trì cho gia tộc hoạt động bình thường.”
Chà, vậy ngay cả anh Hoàng Hải và ba người họ cũng không phải là người bình thường.
Cũng giống như trước đây, anh Hoàng Hải vẫn đang vận chuyền gạch trên công trường.
Nghe được câu hỏi này, Cổ Nhị Ngưu lắc đầu cưỡi khổ.
“Dù là có hay không đi chăng nữa… thì em sẽ không nói cho anh biết nguyên nhân cụ thể.”
Và vì lí do cụ thể, Cổ Nhị Ngưu sẽ không nói cho Hoàng Minh biết.
Vì vẫn chưa đến thời gian cụ thể.
Ngay cà khi họ lớn lên cùng Vũ Hoàng Minh, và họ đã sống chung với nhau hơn mười hay hai mươi năm.
“Tuy nhiên, những gì em có thể nói với anh rằng là, em và anh Hoàng Hải, đều cùng nằm ần thân trong dòng họ”
Cổ Nhị Ngưu cưỡi toe toét.
‘Vũ Hoàng Minh tức giận liếc anh ta, nói năn nửa vời, điều đó có thể giết chết anh ta.
Tuy nhiên, biết rằng đối phương dù có bị đánh chết thì chắc chắn vẫn không nói cho anh biết.
Có hỏi nữa cũng bằng thừa.
“Hiểu rồi, vậy tôi là đứa nhóc yêu sách lớn lên cùng cậu?” Vũ Hoàng Minh mìm cười.
Cồ Nhị Ngưu nhanh chóng lắc đầu.
“Nào có nào có, nếu như anh Hoàng Minh đây nói rằng là người yêu sách, chỉ bằng…”
“E hèm!”
Chưa kịp nói hết câu thì bị tiếng ho của Đông Hoàng Hải cắt ngang.
Cổ Nhị Ngưu lập tức hoàn hồn, trợn mắt nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Anh Hoàng Minh, rõ ràng là anh đang dụ dỗ em nói ra”