Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 483: Làm vệ sĩ
“Đúng là chuyện không có liên quan gì tới tôi, có điểu các người bắt cóc trên đường lờn, hình như là không đúng nhĩ: “Cho nên tôi quyết định đi quản một chút.”
‘Vũ Hoàng Minh nhếch miệng mìm cười, thật ra anh cũng không muốn quản những việc này.
Chủ yếu là nhìn người phụ nữ này có về rất giàu có.
Giúp cô ta một tay, không chừng còn được.
bồi cho ít tiền.
Bữa cơm tối nay coi như được giải quyết “Mày tự tìm đường chết phải không!”
Ánh mắt người đàn ông áo đen tối đi, đột nhiên xông lên phía trước một bước, nhấc chân quét ngang đầu Vũ Hoàng Minh.
Có điểu, động tác này đối với Vũ Hoàng Minh thực sự quá chậm.
Rầm!
Người đàn ông áo đen còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì vừa xảy ra, cả người đã lập tức bay ngược ra ngoài.
“Khụt”
Gã há mồm, phun ra một ngụm máu lớn, vẻ: mặt hoàng sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trông không khác gì người bình thường này.
“Không ổn!”
“Rút”
Tên trước đó bị Vũ Hoàng Minh ném đá trúng tay nhìn thấy cảnh này, vội vàng tiến đến ngưỡi đàn ông vừa bị đá kia đố gã về phía xe con, Vũ Hoàng Minh không đuổi theo, thực lực của hai người này quá thấp, không có tạo nên điểm uy hiếp gì đối với anh cả.
Khi nhìn thấy chiếc xe con rời đi, anh mới quay đầu nhìn về phía người phụ nữ cao gầy kia.
“Được rồi, không sao nữa đâu!”
Người phụ nữ sợ hãi vỗ vỗ ngực, trên mặt cũng dần khôi phục vẻ hồng hào.
Cô đoán được hai kẻ kia là do người của công ty nào phái tới đối phó với mình Cũng tự trách bàn thân hôm nay ra ngoài không mang theo vệ sĩ, đúng là quá xui xẻo.
Cũng may gặp được người đàn ông này, nếu không cô có khả năng bị bắt cóc rồi.
“Cảm ơn anh đây đã ra tay giúp đố, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Hoa, tên là Hồ Yên, không biết anh đây tên họ là gì?”
Hồ Yên không chê bai bộ quần áo đơn giản mà Vũ Hoàng Minh mặc trên người, vướn bàn tay trắng nốn ra.
“Tôi họ Tần, tên là Tần Giang.”
Vũ Hoàng Minh cũng đưa tay ra bắt tay đối phương đơn giản một chút.
Hồ Yên mìm cười, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới.
“Tôi thấy thực lực của anh đây không tầm thường, nhưng…”
“Không biết anh có hứng thú muốn là vệ sĩ cho tôi không?”
“Đương nhiên, tiền lương có thể bàn bạc.”
Theo lý mà nói, người có thực lực như vậy thì cho dù là ông chủ của công ty nào cũng đều nguyện ý thuê anh trờ thành vệ sĩ của mình Có điều, nhìn cách ăn mặc trên người anh, thực sự không giống một người có công ăn việc làm.
“Vệ sĩ sao?”
Vũ Hoàng Minh ngẫm nghĩ, hình như ngoài một thân võ vẽ, anh cũng không làm được gì khác.
Hoặc là đến công trường bốc vác, hoặc là đi làm vệ sĩ.
Một cơ hội kiếm tiền đang bày ra trước mắt, anh ngại gì mà từ chối.
Thấy Vũ Hoàng Minh không trà lời, Hồ Yên còn tường là do mình không nói rõ giá tiền, cho.
nên không thề khiến anh rung động.
Cô nghĩ một chút, sau đó nói: “Anh Giang, thế này đi, một ngày ba mươi triệu, tôi thuê anh.
làm vệ sĩ cho tôi, anh thấy sao?”
“Hà?”
Vũ Hoàng Minh sửng sốt một chút.
Một ngày ba mưới triệu?
Hình như cao quá rồi?
Một tháng tiền lương của một người bình thường hình như còn không có nhiều như vậy.
Âm thanh này rơi vào trong tay Hồ Yên, cô lại cho rằng Vũ Hoàng Minh không hài lòng với giá tiền này.
Sau khi tính toán lại, liền nói: “Sáu mươi triệu một ngày thì sao? Anh thấy được chứ?”
Lúc này Vũ Hoàng Minh mới kịp phản ứng lại: “Đù rồi đủ rồi.”
Sáu mưới triệu một ngày, nhiều tiền như vậy có lẽ bằng cả năm đánh cá của ông cụ Tần.
Hồ Yên nghe xong, lập tức mìm cười.
“Vậy thì được, bây giờ tôi chính thức thuê anh Giang đây làm vệ sĩ cho mình, còn về hợp.
đồng thì chúng ta giờ vẻ công ty, tôi sẽ lập một bản cho anh Giang.”
Thế nhưng là, Hồ Yên có nằm mơ cũng không ngỡ tới, người mà mình thuê về làm “vệ sĩ”
này lại là Thiên Vướng một phương Bắc Sơn.
‘Vũ Hoàng Minh nhếch miệng mìm cười, thật ra anh cũng không muốn quản những việc này.
Chủ yếu là nhìn người phụ nữ này có về rất giàu có.
Giúp cô ta một tay, không chừng còn được.
bồi cho ít tiền.
Bữa cơm tối nay coi như được giải quyết “Mày tự tìm đường chết phải không!”
Ánh mắt người đàn ông áo đen tối đi, đột nhiên xông lên phía trước một bước, nhấc chân quét ngang đầu Vũ Hoàng Minh.
Có điểu, động tác này đối với Vũ Hoàng Minh thực sự quá chậm.
Rầm!
Người đàn ông áo đen còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì vừa xảy ra, cả người đã lập tức bay ngược ra ngoài.
“Khụt”
Gã há mồm, phun ra một ngụm máu lớn, vẻ: mặt hoàng sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trông không khác gì người bình thường này.
“Không ổn!”
“Rút”
Tên trước đó bị Vũ Hoàng Minh ném đá trúng tay nhìn thấy cảnh này, vội vàng tiến đến ngưỡi đàn ông vừa bị đá kia đố gã về phía xe con, Vũ Hoàng Minh không đuổi theo, thực lực của hai người này quá thấp, không có tạo nên điểm uy hiếp gì đối với anh cả.
Khi nhìn thấy chiếc xe con rời đi, anh mới quay đầu nhìn về phía người phụ nữ cao gầy kia.
“Được rồi, không sao nữa đâu!”
Người phụ nữ sợ hãi vỗ vỗ ngực, trên mặt cũng dần khôi phục vẻ hồng hào.
Cô đoán được hai kẻ kia là do người của công ty nào phái tới đối phó với mình Cũng tự trách bàn thân hôm nay ra ngoài không mang theo vệ sĩ, đúng là quá xui xẻo.
Cũng may gặp được người đàn ông này, nếu không cô có khả năng bị bắt cóc rồi.
“Cảm ơn anh đây đã ra tay giúp đố, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Hoa, tên là Hồ Yên, không biết anh đây tên họ là gì?”
Hồ Yên không chê bai bộ quần áo đơn giản mà Vũ Hoàng Minh mặc trên người, vướn bàn tay trắng nốn ra.
“Tôi họ Tần, tên là Tần Giang.”
Vũ Hoàng Minh cũng đưa tay ra bắt tay đối phương đơn giản một chút.
Hồ Yên mìm cười, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới.
“Tôi thấy thực lực của anh đây không tầm thường, nhưng…”
“Không biết anh có hứng thú muốn là vệ sĩ cho tôi không?”
“Đương nhiên, tiền lương có thể bàn bạc.”
Theo lý mà nói, người có thực lực như vậy thì cho dù là ông chủ của công ty nào cũng đều nguyện ý thuê anh trờ thành vệ sĩ của mình Có điều, nhìn cách ăn mặc trên người anh, thực sự không giống một người có công ăn việc làm.
“Vệ sĩ sao?”
Vũ Hoàng Minh ngẫm nghĩ, hình như ngoài một thân võ vẽ, anh cũng không làm được gì khác.
Hoặc là đến công trường bốc vác, hoặc là đi làm vệ sĩ.
Một cơ hội kiếm tiền đang bày ra trước mắt, anh ngại gì mà từ chối.
Thấy Vũ Hoàng Minh không trà lời, Hồ Yên còn tường là do mình không nói rõ giá tiền, cho.
nên không thề khiến anh rung động.
Cô nghĩ một chút, sau đó nói: “Anh Giang, thế này đi, một ngày ba mươi triệu, tôi thuê anh.
làm vệ sĩ cho tôi, anh thấy sao?”
“Hà?”
Vũ Hoàng Minh sửng sốt một chút.
Một ngày ba mưới triệu?
Hình như cao quá rồi?
Một tháng tiền lương của một người bình thường hình như còn không có nhiều như vậy.
Âm thanh này rơi vào trong tay Hồ Yên, cô lại cho rằng Vũ Hoàng Minh không hài lòng với giá tiền này.
Sau khi tính toán lại, liền nói: “Sáu mươi triệu một ngày thì sao? Anh thấy được chứ?”
Lúc này Vũ Hoàng Minh mới kịp phản ứng lại: “Đù rồi đủ rồi.”
Sáu mưới triệu một ngày, nhiều tiền như vậy có lẽ bằng cả năm đánh cá của ông cụ Tần.
Hồ Yên nghe xong, lập tức mìm cười.
“Vậy thì được, bây giờ tôi chính thức thuê anh Giang đây làm vệ sĩ cho mình, còn về hợp.
đồng thì chúng ta giờ vẻ công ty, tôi sẽ lập một bản cho anh Giang.”
Thế nhưng là, Hồ Yên có nằm mơ cũng không ngỡ tới, người mà mình thuê về làm “vệ sĩ”
này lại là Thiên Vướng một phương Bắc Sơn.
Bình luận facebook