Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487: Xe Bentley bản giới hạn Quý Thành
“Được rồi, điện thoại và số điện thoại đã chuẩn bị cho anh.”
Hồ Yên đưa điện thoại di động mới tinh cho.
‘Vũ Hoàng Minh và một chiếc thẻ ngân hàng.
“Trong thè có hai tỳ, là tiền lướng tháng này.
của anh, cộng thêm tiền thù lao anh đã cứu tôi, không đủ thì bảo tôi sẽ lại đưa thêm.”
Vũ Hoàng Minh nhìn thè ngân hàng và điện thoại di động trong tay, gật đầu.
“Cảm ơn tồng giám đốc Yên.”
Hồ Yên cười một tiếng, người đàn ông này dưỡng như không có hứng thú lắm với mình.
Từ hôm qua đến giờ, cũng chỉ nhìn mình được mấy lần.
€ó điều, hôm qua lúc anh ta cứu mình, cái khí thể bá đạo đó, quả thực hấp dẫn ánh mắt của cô.
“Đúng rồi, tối nay tôi có bữa tiệc, anh đi cùng tôi, bây giờ anh đi mua một bộ âu phục thích hợp, tôi không muốn bị người ta coi thường đâu.”
Hỗ Yên nhấp một ngụm hồng trà trên bàn, khóe miệng mìm cười nhìn Vũ Hoàng Minh.
Thật ra cho dù người đàn ông này có chút râu ria, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia vẫn rất hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ.
Nếu quần áo của anh ta là loại cao cấp hơn, anh ta nhất định sẽ sánh ngang với các minh tỉnh.
nồi tiếng.
“Được, nhưng tổng giám đốc Yên, tôi có một số việc riêng phải làm, có thể mượn xe của cô một lát được không.”
Bây giỡ anh đã có điện thoại di động, anh cảm thấy cần phải đi nói một tiếng với cô nhóc.
Nguyệt Nhi kia.
Đến lúc đó, cô ấy có việc gì cũng sẽ có thể tùy lúc liên lạc với mình.
“Chuyện riêng? Không phải đây là lần đầu tiên anh đến thành phố sao?”
“Chẳng lẽ anh còn có họ hàng ờ Quý Thành?”
Hồ Yên ngược lại có chút tò mò.
‘Vũ Hoàng Minh đã nói với cô rằng đây là lần đầu tiên anh ta đến với Quý Thành.
Nếu còn có người thân thì cũng không kẻ lang thang trên đường không có cơm ăn.
“Em gái tôi đang học tại Đại học Quý Thành, bi vì tôi không có điện thoại di động, cũng không biết số điện thoại di động của cô ấy, cho nên tôi muốn đi thăm cô ấy luôn.”
Lỡi nói cùa Vũ Hoàng Minh khiến Hồ Yên có hơi bất ngờ.
Cô kinh ngạc hỏi lại: “Anh có em gái? Anh đưa em gái tới đây học, sau đó chuẩn bị tìm việc ð Quý Thành luôn, là vậy sao?”
“Ừm* Vũ Hoàng Minh gật đầu.
“Được, vậy anh đi đi, đi sớm về sớm, sáu giỡ chiều ở dưới lầu đón tôi.”
Hồ Yên lập tức ném chìa khóa xe cho Vũ Hoàng Minh.
“Cảm ơn tổng giám đốc.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh liền đi xuống lầu.
Tuy nhiên, thay vì đi mua quần áo, anh đã lái xe thẳng về phía Đại học Quý Thành.
Tự lái xe nhanh hơn nhiều so với đi xe buýt, chỉ cần nửa tiếng đã tới cổng trường đại học Quý.
Thành.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy xe Bentlye thì không hỏi một tiếng mà lập tức mờ hàng rào.
chắn.
Đùa à, người có thể lái xe này sao có thể là ngưỡi bình thường được?
Bọn họ chỉ là bảo vệ, không thể chọc vào mấy nhân vật lớn.
Khi Vũ Hoàng Minh lái chiếc Bentley vào.
trường, vô số ánh mắt đã đồ dồn về phía anh.
Dù là nam sinh hay nữ sinh, ánh mắt đều chứa đầy sự hâm mộ và ghen tị.
Giá của chiếc xe này đều rơi vào khoảng chục tỳ đồ lên, mặc dù người có thề lái được loại xe này ở Quý Thành không ít.
Nhưng cũng không có mấy người chọn mua.
“Mẹ kiếp!”
“Đây là chiếc Bentley phiên bản giới hạn, giá khời điểm cũng phải ba trăm nghìn đô.”
“Đây là địa chủ nào đến trường học chúng ta tán gái vậy?”
“Không phải chứ?”
Không ít người bàn luận ầm ï về chiếc xe mà ‘Vũ Hoàng Minh đang lái Có điều, trong kí túc xá nữ.
“Nguyệt Nhị, đừng khóc, không sao đâu, nếu đề cho tớ biết là ai chụp, tớ nhất định sẽ đánh cho kè đó một trận.
Trong phòng kí túc xá ba linh năm, Tần Nguyệt Nhi khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ.
Trên trang diễn đàn của trường post đầy ảnh cô và Vũ Hoàng Minh ôm nhau.
Trong hầu hết con mắt của nam sinh, Tần Nguyệt Nhi là một nữ thần đáng yêu thuần khiết.
Giống như thần tiên không nhiễm khói lừa trần gian, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Hồ Yên đưa điện thoại di động mới tinh cho.
‘Vũ Hoàng Minh và một chiếc thẻ ngân hàng.
“Trong thè có hai tỳ, là tiền lướng tháng này.
của anh, cộng thêm tiền thù lao anh đã cứu tôi, không đủ thì bảo tôi sẽ lại đưa thêm.”
Vũ Hoàng Minh nhìn thè ngân hàng và điện thoại di động trong tay, gật đầu.
“Cảm ơn tồng giám đốc Yên.”
Hồ Yên cười một tiếng, người đàn ông này dưỡng như không có hứng thú lắm với mình.
Từ hôm qua đến giờ, cũng chỉ nhìn mình được mấy lần.
€ó điều, hôm qua lúc anh ta cứu mình, cái khí thể bá đạo đó, quả thực hấp dẫn ánh mắt của cô.
“Đúng rồi, tối nay tôi có bữa tiệc, anh đi cùng tôi, bây giờ anh đi mua một bộ âu phục thích hợp, tôi không muốn bị người ta coi thường đâu.”
Hỗ Yên nhấp một ngụm hồng trà trên bàn, khóe miệng mìm cười nhìn Vũ Hoàng Minh.
Thật ra cho dù người đàn ông này có chút râu ria, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia vẫn rất hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ.
Nếu quần áo của anh ta là loại cao cấp hơn, anh ta nhất định sẽ sánh ngang với các minh tỉnh.
nồi tiếng.
“Được, nhưng tổng giám đốc Yên, tôi có một số việc riêng phải làm, có thể mượn xe của cô một lát được không.”
Bây giỡ anh đã có điện thoại di động, anh cảm thấy cần phải đi nói một tiếng với cô nhóc.
Nguyệt Nhi kia.
Đến lúc đó, cô ấy có việc gì cũng sẽ có thể tùy lúc liên lạc với mình.
“Chuyện riêng? Không phải đây là lần đầu tiên anh đến thành phố sao?”
“Chẳng lẽ anh còn có họ hàng ờ Quý Thành?”
Hồ Yên ngược lại có chút tò mò.
‘Vũ Hoàng Minh đã nói với cô rằng đây là lần đầu tiên anh ta đến với Quý Thành.
Nếu còn có người thân thì cũng không kẻ lang thang trên đường không có cơm ăn.
“Em gái tôi đang học tại Đại học Quý Thành, bi vì tôi không có điện thoại di động, cũng không biết số điện thoại di động của cô ấy, cho nên tôi muốn đi thăm cô ấy luôn.”
Lỡi nói cùa Vũ Hoàng Minh khiến Hồ Yên có hơi bất ngờ.
Cô kinh ngạc hỏi lại: “Anh có em gái? Anh đưa em gái tới đây học, sau đó chuẩn bị tìm việc ð Quý Thành luôn, là vậy sao?”
“Ừm* Vũ Hoàng Minh gật đầu.
“Được, vậy anh đi đi, đi sớm về sớm, sáu giỡ chiều ở dưới lầu đón tôi.”
Hồ Yên lập tức ném chìa khóa xe cho Vũ Hoàng Minh.
“Cảm ơn tổng giám đốc.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh liền đi xuống lầu.
Tuy nhiên, thay vì đi mua quần áo, anh đã lái xe thẳng về phía Đại học Quý Thành.
Tự lái xe nhanh hơn nhiều so với đi xe buýt, chỉ cần nửa tiếng đã tới cổng trường đại học Quý.
Thành.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy xe Bentlye thì không hỏi một tiếng mà lập tức mờ hàng rào.
chắn.
Đùa à, người có thể lái xe này sao có thể là ngưỡi bình thường được?
Bọn họ chỉ là bảo vệ, không thể chọc vào mấy nhân vật lớn.
Khi Vũ Hoàng Minh lái chiếc Bentley vào.
trường, vô số ánh mắt đã đồ dồn về phía anh.
Dù là nam sinh hay nữ sinh, ánh mắt đều chứa đầy sự hâm mộ và ghen tị.
Giá của chiếc xe này đều rơi vào khoảng chục tỳ đồ lên, mặc dù người có thề lái được loại xe này ở Quý Thành không ít.
Nhưng cũng không có mấy người chọn mua.
“Mẹ kiếp!”
“Đây là chiếc Bentley phiên bản giới hạn, giá khời điểm cũng phải ba trăm nghìn đô.”
“Đây là địa chủ nào đến trường học chúng ta tán gái vậy?”
“Không phải chứ?”
Không ít người bàn luận ầm ï về chiếc xe mà ‘Vũ Hoàng Minh đang lái Có điều, trong kí túc xá nữ.
“Nguyệt Nhị, đừng khóc, không sao đâu, nếu đề cho tớ biết là ai chụp, tớ nhất định sẽ đánh cho kè đó một trận.
Trong phòng kí túc xá ba linh năm, Tần Nguyệt Nhi khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ.
Trên trang diễn đàn của trường post đầy ảnh cô và Vũ Hoàng Minh ôm nhau.
Trong hầu hết con mắt của nam sinh, Tần Nguyệt Nhi là một nữ thần đáng yêu thuần khiết.
Giống như thần tiên không nhiễm khói lừa trần gian, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Bình luận facebook