Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1286
Chương 1286
"Chính là tôi!"
Vẻ mặt Tân Vũ Phong lạnh lùng, bước ra khỏi đám đông.
So với những võ sĩ có thân hình cao to, vạm vỡ của Đại Hạ, Tần Vũ Phong trông giống như một người đọc sách tay trói gà không chặt.
Dáng người của anh cao gầy lại mảnh mai, những khối cơ bắp vốn nên vạm vỡ lại bị kéo mỏng trên người, trông như một lớp mỏng bao quanh tầng da.
Khi Tần Vũ Phong mặc quần áo, không cố ý dùng hết sức lực, thật sự không ai có thể nhìn ra chút yếu tố mạnh mẽ nào, thân hình mỏng manh nhìn qua còn có phần gầy gò yếu ớt.
Thấy Tần Vũ Phong chủ động đứng lên, Saemon có chút sững sờ.
"Người trả lời cuộc gọi của tôi, là cậu?"
Saemon không thể tin được, người Đại Hạ trước mắt này trông vô cùng tầm thường, không hề đặc biệt, thậm chí còn có vài phần nhu nhược, thế nhưng lại chính là kẻ đã nói năng ngông cuồng trong điện thoại đó sao?
Tần Vũ Phong chậc một tiếng, không kiên nhẫn ngoáy tai nói: "Này, tôi bảo người Đông Hoàng các ông, liệu có phải lỗ tai có vấn đề không?"
Sắc mặt Saemon lập tức thay đổi.
Giọng điệu kiêu căng ngạo mạn như này.
Không phải anh thì còn có thể là ai!
Thậm chí anh không chỉ khiêu khích qua điện thoại mà còn dám mắng chửi ở trước mặt nữa.
Ánh mắt của Saemon quét qua mặt đất, quả nhiên nhìn thấy đồ đệ của mình đang nằm gục trong góc, bất luận là sắc mặt hay cơ thể đều méo mó vặn vẹo vì đau đớn cực hạn.
"Sư phụ, sư phụ cứu con với! Tên nhãi này thật đáng sợ!"
"Sư phụ, người này đã cắt đứt toàn bộ gân cốt trên cơ thể chúng con!"
Saemon có chút kinh ngạc nhíu mày.
Người đàn ông Đại Hạ đã gọi cho ông ta quả thực có chút kiêu căng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người có trình độ cực cao cho lắm.
Chẳng lẽ... anh ta thực sự có thể đánh cho các đồ đệ của mình trở thành dạng này sao?
Saemon không thể tin được, quay sang hỏi đồ đệ của mình: "Chính là người đã gọi điện thoại cho ta biến các con thành như này sao?"
Võ sĩ tóc đuôi sam gật đầu trong đau đớn.
Saemon ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Phong, kiểu gì cũng không thể tin nổi.
"Rốt cuộc là ai đã đánh các con, đừng sợ, đã có ta ở đây, ai đánh mấy đứa, cứ việc nói thẳng ra là được!"
Võ sĩ tóc đuôi sam cảm thấy trong lòng quá khổ sở!
Đã nói là cái người Đại Hạ nhìn qua trông vô cùng gầy gò và yếu ớt kia làm mà!
Sao sự phụ còn không tin anh ta?
Võ sĩ tóc đuôi sam hít một ngụm khí lạnh, mở miệng nói: "Sư phụ, thực sự là... người Đại Hạ kia làm. Vừa đánh chúng con, vừa gọi điện thoại cho người"
Saemon bỗng chốc rơi vào im lặng.
Ông ta không biết nên cảm thán rằng người đàn ông nhìn qua yếu ớt mỏng manh này thật biết giấu tài, hay nên tức giận vì đồ đệ của mình học hành không tốt, ngay cả một người Đại Hạ nhu nhược như vậy cũng không đánh lại.
"Này.."
Saemon hít sâu một hơi, cảm giác mạch máu lẫn gân xanh trên đầu đều đang kịch liệt nhảy lên.
Ông ta lại nhìn về phía Tân Vũ Phong để xác nhận lần nữa: "Này, cậu thật sự là người đã đánh đồ đệ của tôi thành cái dạng này sao?"
Sắc mặt của Tân Vũ Phong có chút không kiên nhẫn, thẳng thắn nói: "Thật là, đừng nói đầu óc của người Đông Hoàng các ông cũng không được tốt lắm đấy nhé!"
"Cậu!"
Saemon mở to mắt: “Cậu nhóc, nói năng cũng có mùi phết nhỉ!"
Tân Vũ Phong thổi một hơi vào lòng bàn tay mình: "Ủa, thể sao? Tôi vừa mới đánh răng xong, đâu có mùi gì chứ? Ngược lại là đám người Đông Hoàng các ông, khắp người đầy mùi hôi thối, làm tôi đến điếc cả mũi tới nơi rồi."
Cơ bắp trên khóe mắt của Saemon co giật hai cái.
Chỉ hận không thể giết chết tên nhóc này ngay tại chỗ!
Nhưng điều này là không thể, bất luận lúc này Saemon có tức giận đến mấy, ông ta vẫn luôn nhớ kỹ, đám người Đại Hạ này đến Đông Hoàng với tư cách là những đại biểu của đoàn võ thuật tới giao lưu.
Bản thân phải quang minh chính đại đánh bại đối phương, chứ không phải ở đây khiêu khích gây chuyện.
"Chính là tôi!"
Vẻ mặt Tân Vũ Phong lạnh lùng, bước ra khỏi đám đông.
So với những võ sĩ có thân hình cao to, vạm vỡ của Đại Hạ, Tần Vũ Phong trông giống như một người đọc sách tay trói gà không chặt.
Dáng người của anh cao gầy lại mảnh mai, những khối cơ bắp vốn nên vạm vỡ lại bị kéo mỏng trên người, trông như một lớp mỏng bao quanh tầng da.
Khi Tần Vũ Phong mặc quần áo, không cố ý dùng hết sức lực, thật sự không ai có thể nhìn ra chút yếu tố mạnh mẽ nào, thân hình mỏng manh nhìn qua còn có phần gầy gò yếu ớt.
Thấy Tần Vũ Phong chủ động đứng lên, Saemon có chút sững sờ.
"Người trả lời cuộc gọi của tôi, là cậu?"
Saemon không thể tin được, người Đại Hạ trước mắt này trông vô cùng tầm thường, không hề đặc biệt, thậm chí còn có vài phần nhu nhược, thế nhưng lại chính là kẻ đã nói năng ngông cuồng trong điện thoại đó sao?
Tần Vũ Phong chậc một tiếng, không kiên nhẫn ngoáy tai nói: "Này, tôi bảo người Đông Hoàng các ông, liệu có phải lỗ tai có vấn đề không?"
Sắc mặt Saemon lập tức thay đổi.
Giọng điệu kiêu căng ngạo mạn như này.
Không phải anh thì còn có thể là ai!
Thậm chí anh không chỉ khiêu khích qua điện thoại mà còn dám mắng chửi ở trước mặt nữa.
Ánh mắt của Saemon quét qua mặt đất, quả nhiên nhìn thấy đồ đệ của mình đang nằm gục trong góc, bất luận là sắc mặt hay cơ thể đều méo mó vặn vẹo vì đau đớn cực hạn.
"Sư phụ, sư phụ cứu con với! Tên nhãi này thật đáng sợ!"
"Sư phụ, người này đã cắt đứt toàn bộ gân cốt trên cơ thể chúng con!"
Saemon có chút kinh ngạc nhíu mày.
Người đàn ông Đại Hạ đã gọi cho ông ta quả thực có chút kiêu căng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người có trình độ cực cao cho lắm.
Chẳng lẽ... anh ta thực sự có thể đánh cho các đồ đệ của mình trở thành dạng này sao?
Saemon không thể tin được, quay sang hỏi đồ đệ của mình: "Chính là người đã gọi điện thoại cho ta biến các con thành như này sao?"
Võ sĩ tóc đuôi sam gật đầu trong đau đớn.
Saemon ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Phong, kiểu gì cũng không thể tin nổi.
"Rốt cuộc là ai đã đánh các con, đừng sợ, đã có ta ở đây, ai đánh mấy đứa, cứ việc nói thẳng ra là được!"
Võ sĩ tóc đuôi sam cảm thấy trong lòng quá khổ sở!
Đã nói là cái người Đại Hạ nhìn qua trông vô cùng gầy gò và yếu ớt kia làm mà!
Sao sự phụ còn không tin anh ta?
Võ sĩ tóc đuôi sam hít một ngụm khí lạnh, mở miệng nói: "Sư phụ, thực sự là... người Đại Hạ kia làm. Vừa đánh chúng con, vừa gọi điện thoại cho người"
Saemon bỗng chốc rơi vào im lặng.
Ông ta không biết nên cảm thán rằng người đàn ông nhìn qua yếu ớt mỏng manh này thật biết giấu tài, hay nên tức giận vì đồ đệ của mình học hành không tốt, ngay cả một người Đại Hạ nhu nhược như vậy cũng không đánh lại.
"Này.."
Saemon hít sâu một hơi, cảm giác mạch máu lẫn gân xanh trên đầu đều đang kịch liệt nhảy lên.
Ông ta lại nhìn về phía Tân Vũ Phong để xác nhận lần nữa: "Này, cậu thật sự là người đã đánh đồ đệ của tôi thành cái dạng này sao?"
Sắc mặt của Tân Vũ Phong có chút không kiên nhẫn, thẳng thắn nói: "Thật là, đừng nói đầu óc của người Đông Hoàng các ông cũng không được tốt lắm đấy nhé!"
"Cậu!"
Saemon mở to mắt: “Cậu nhóc, nói năng cũng có mùi phết nhỉ!"
Tân Vũ Phong thổi một hơi vào lòng bàn tay mình: "Ủa, thể sao? Tôi vừa mới đánh răng xong, đâu có mùi gì chứ? Ngược lại là đám người Đông Hoàng các ông, khắp người đầy mùi hôi thối, làm tôi đến điếc cả mũi tới nơi rồi."
Cơ bắp trên khóe mắt của Saemon co giật hai cái.
Chỉ hận không thể giết chết tên nhóc này ngay tại chỗ!
Nhưng điều này là không thể, bất luận lúc này Saemon có tức giận đến mấy, ông ta vẫn luôn nhớ kỹ, đám người Đại Hạ này đến Đông Hoàng với tư cách là những đại biểu của đoàn võ thuật tới giao lưu.
Bản thân phải quang minh chính đại đánh bại đối phương, chứ không phải ở đây khiêu khích gây chuyện.
Bình luận facebook