Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1299
Chương 1299
Tần Vũ Phong như đang nghĩ gì đó mà gật đầu, nói: “Cái võ quán kia bây giờ đang ở đâu?”
Saemon bây giờ đã hít thở không thông, nhóm đồ đề bên cạnh cũng là lần đầu tiên được Saemon kể nghe chuyện võ quán, nhanh chóng biết được là võ quan nào.
Đệ tử Saemon nói: “Là võ quán Tanaka, bây giờ đang ở Đông Hoàng chúng ta, đã mở rộng ra được mười tám nhà võ đạo quán rồi, cao thủ Đông Hoàng của chúng ta hầu như là ra từ cái võ quản ấy”
Tần Vũ Phong gật đầu, nói: “Nói cách khác, ở Đông Hoàng cũng có không ít người biết đến môn vương... Sơn Hà Quyền rồi?”
Đệ tử Saemon nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không phải! Theo truyền thuyết thì gia tộc Tanaka chỉ có một bí tích bất truyền thôi, bây giờ nghĩ lại thì chỉ có sự phụ của bọn tôi mới luyện Sơn Hà Quyền. Chỉ từ tông sư trở lên, được người của gia tộc Tanaka công nhận mới có tư cách tu luyện! Nếu như không có gia tộc Tanaka tán thành thì thực lực có cáo đến đâu cũng không được tự luyện!”
Tần Vũ Phong như nghĩ gì đó gật đầu.
Đệ tử Saemon dè dặt hỏi: “À thì, thưa anh, nếu như không còn chuyện gì thì tôi đưa sự phụ tôi...”
“Có chuyện”
Mặt Tần Vũ Phong chẳng chút thay đổi, như là đang bắt một con gà con, lối đệ tử của Saemon đi, ra lệnh: “Dẫn tôi tìm võ quán của gia tộc Tanaka”.
Đệ tử Saemon bị Tần Vũ Phong bắt lại, rùng cả mình, nơm nớp lo sợ nói: “Đầu tiên, ngài... Võ quản gia tộc Tanaka là võ quán lớn nhất Đông Hoàng chúng tôi, ở thủ đô chỗ này thì có tầm mười tám gia tộc liên kết với nhau, sợ là..”
“Bớt nói nhảm!” Mắt của Tần Vũ Phong lóe lên vẻ hung ác: “Đi, thì sống! Không đi, thì chết!”
Đệ tử Saemon sợ đến mức cả mặt trắng bệch, không dám lên tiếng nói gì, chỉ có thể gật đầu như là gà mổ thóc.
Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, Nhạc Linh Linh xong tới, lên tiếng: “Tân Vũ Phong, anh muốn làm gì thế?”
Tần Vũ Phong đối mặt với đại biểu đoàn võ đạo Đại Hạ thì vẫn kiên nhẫn, giải thích: “Tôi không cho phép có người tu luyện bí pháp Đại Hạ ở trên địa bàn Đông Hoàng này”
Nhạc Linh Linh vỗ một cái, nói: “Tần Vũ Phong, anh nói đúng! Cái quyền Vương Đạo Sát này ngay cả người Hoa Sơn chúng tôi còn không có tư cách học, đám người Đông Hoàng này vì sao lại học quyền Vương Đạo Sát chứ?”
Thiền Nguyên Dung đứng cạnh bên Tần Vũ Phong nói: “Không sai, người Đông Hoàng không có quyền gì trộm võ học của chúng ta rồi truyền đi cho đồ đệ mình cả”
Nhạc Linh Linh nhắn mũi lại, nắm tay lại thành quả đấm, nói: “Tôi muốn làm cho đám người Đông Hoàng không thi triển được quyền Vương Đạo Sát! Hừ hừ, bổn tiểu thư hôm nay phải phế cả bọn họ!”.
Có Nhạc Linh Linh sủa bậy thì tâm tình của Tần Vũ Phong cũng dễ chịu hơn hẳn, gật đầu cười, nói: “Được, vậy thì đi cùng nhau nào, đến lúc đó thì các người đứng đằng sau tôi là được, khỏi phải bị thương gì?
Mọi người nhao nhao vui vẻ gật đầu.
Nhưng mà, nhiều người như thế cũng không đi hết được, một là do phải để lại người trong khách sạn để chăm sóc cho hai người bệnh là Lăng Khiếu Thịnh và Quách Thành, hai là...
Tạo ra động tĩnh to như thế mà đội trưởng Nhạc Quốc Phong còn chẳng biết gì.
Lỡ như mà Nhạc Quốc Phong tỉnh dậy lúc nửa đêm, không thấy được người đoàn đại biểu Đại Hạ thì phát điên mất.
Cho nên là phải có vài người ở lại để chăm sóc.
Thế nên, mọi người bốc thăm chọn ra hai người ở lại khách sạn để chăm sóc người bệnh và Nhạc Quốc Phong, nếu như có gì xảy ra thì có thể kịp thời liên lạc với đám người Tân Vũ Phong.
Sau một hồi mày mò thì cuối cùng đám người cũng chính thức xuất phát.
Bên cạnh Tần Vũ Phong là đệ tử của Saemon sợ đến rụt người lại.
Mà ở phía sau Tần Vũ Phong là đám người đoàn đại biểu võ đạo Đại Hạ đầy sức chiến đấu, chung một mối thù!
Đoàn người hùng hùng hổ hổ quyết định, sau khi bắt được tên trộm học võ công Đại Hạ thì sẽ đánh phế đứa đó!
Tần Vũ Phong như đang nghĩ gì đó mà gật đầu, nói: “Cái võ quán kia bây giờ đang ở đâu?”
Saemon bây giờ đã hít thở không thông, nhóm đồ đề bên cạnh cũng là lần đầu tiên được Saemon kể nghe chuyện võ quán, nhanh chóng biết được là võ quan nào.
Đệ tử Saemon nói: “Là võ quán Tanaka, bây giờ đang ở Đông Hoàng chúng ta, đã mở rộng ra được mười tám nhà võ đạo quán rồi, cao thủ Đông Hoàng của chúng ta hầu như là ra từ cái võ quản ấy”
Tần Vũ Phong gật đầu, nói: “Nói cách khác, ở Đông Hoàng cũng có không ít người biết đến môn vương... Sơn Hà Quyền rồi?”
Đệ tử Saemon nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không phải! Theo truyền thuyết thì gia tộc Tanaka chỉ có một bí tích bất truyền thôi, bây giờ nghĩ lại thì chỉ có sự phụ của bọn tôi mới luyện Sơn Hà Quyền. Chỉ từ tông sư trở lên, được người của gia tộc Tanaka công nhận mới có tư cách tu luyện! Nếu như không có gia tộc Tanaka tán thành thì thực lực có cáo đến đâu cũng không được tự luyện!”
Tần Vũ Phong như nghĩ gì đó gật đầu.
Đệ tử Saemon dè dặt hỏi: “À thì, thưa anh, nếu như không còn chuyện gì thì tôi đưa sự phụ tôi...”
“Có chuyện”
Mặt Tần Vũ Phong chẳng chút thay đổi, như là đang bắt một con gà con, lối đệ tử của Saemon đi, ra lệnh: “Dẫn tôi tìm võ quán của gia tộc Tanaka”.
Đệ tử Saemon bị Tần Vũ Phong bắt lại, rùng cả mình, nơm nớp lo sợ nói: “Đầu tiên, ngài... Võ quản gia tộc Tanaka là võ quán lớn nhất Đông Hoàng chúng tôi, ở thủ đô chỗ này thì có tầm mười tám gia tộc liên kết với nhau, sợ là..”
“Bớt nói nhảm!” Mắt của Tần Vũ Phong lóe lên vẻ hung ác: “Đi, thì sống! Không đi, thì chết!”
Đệ tử Saemon sợ đến mức cả mặt trắng bệch, không dám lên tiếng nói gì, chỉ có thể gật đầu như là gà mổ thóc.
Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, Nhạc Linh Linh xong tới, lên tiếng: “Tân Vũ Phong, anh muốn làm gì thế?”
Tần Vũ Phong đối mặt với đại biểu đoàn võ đạo Đại Hạ thì vẫn kiên nhẫn, giải thích: “Tôi không cho phép có người tu luyện bí pháp Đại Hạ ở trên địa bàn Đông Hoàng này”
Nhạc Linh Linh vỗ một cái, nói: “Tần Vũ Phong, anh nói đúng! Cái quyền Vương Đạo Sát này ngay cả người Hoa Sơn chúng tôi còn không có tư cách học, đám người Đông Hoàng này vì sao lại học quyền Vương Đạo Sát chứ?”
Thiền Nguyên Dung đứng cạnh bên Tần Vũ Phong nói: “Không sai, người Đông Hoàng không có quyền gì trộm võ học của chúng ta rồi truyền đi cho đồ đệ mình cả”
Nhạc Linh Linh nhắn mũi lại, nắm tay lại thành quả đấm, nói: “Tôi muốn làm cho đám người Đông Hoàng không thi triển được quyền Vương Đạo Sát! Hừ hừ, bổn tiểu thư hôm nay phải phế cả bọn họ!”.
Có Nhạc Linh Linh sủa bậy thì tâm tình của Tần Vũ Phong cũng dễ chịu hơn hẳn, gật đầu cười, nói: “Được, vậy thì đi cùng nhau nào, đến lúc đó thì các người đứng đằng sau tôi là được, khỏi phải bị thương gì?
Mọi người nhao nhao vui vẻ gật đầu.
Nhưng mà, nhiều người như thế cũng không đi hết được, một là do phải để lại người trong khách sạn để chăm sóc cho hai người bệnh là Lăng Khiếu Thịnh và Quách Thành, hai là...
Tạo ra động tĩnh to như thế mà đội trưởng Nhạc Quốc Phong còn chẳng biết gì.
Lỡ như mà Nhạc Quốc Phong tỉnh dậy lúc nửa đêm, không thấy được người đoàn đại biểu Đại Hạ thì phát điên mất.
Cho nên là phải có vài người ở lại để chăm sóc.
Thế nên, mọi người bốc thăm chọn ra hai người ở lại khách sạn để chăm sóc người bệnh và Nhạc Quốc Phong, nếu như có gì xảy ra thì có thể kịp thời liên lạc với đám người Tân Vũ Phong.
Sau một hồi mày mò thì cuối cùng đám người cũng chính thức xuất phát.
Bên cạnh Tần Vũ Phong là đệ tử của Saemon sợ đến rụt người lại.
Mà ở phía sau Tần Vũ Phong là đám người đoàn đại biểu võ đạo Đại Hạ đầy sức chiến đấu, chung một mối thù!
Đoàn người hùng hùng hổ hổ quyết định, sau khi bắt được tên trộm học võ công Đại Hạ thì sẽ đánh phế đứa đó!
Bình luận facebook