Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1304
Chương 1304
“Muốn chết!”.
Vừa nói xong hai chữ này, Tần Vũ Phong đã vung đạo Bắc Thần lên chém về phía đối phương.
Chỉ trong một cái chớp mắt, hơn mười thanh kanata trong tay đối phương đã bị một đạo của Tần Vũ Phong chém gãy thành hai nửa, sau đó, lưỡi đao Bắc Thần không hề dừng lại, trực tiếp chém về phía thân thể của đối phương.
Ngay sau đó, máu tươi bắn tung tóe, thi thể đứt lìa vương vãi khắp nơi.
Đại sư huynh của võ quán Tanaka không thể tin được mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, trong số các sư đệ của anh ta còn có cả những người trẻ tuổi đầy triển vọng, cả một đám như vậy cùng xông lên tấn công mà người kia lại có thể trực tiếp ngăn chặn và giết chết toàn bộ sư đệ của mình chỉ trong nháy mắt?
Vì sợ hãi quá mức, hai mắt của tên đại sư huynh của võ quán Tanaka kia đều trợn tròn cả lên, hai tròng mắt lồi lên gần như muốn rớt ra khỏi hốc mắt luôn. Thật sự là không thể thở nổi!
Khuôn mặt của anh ta trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi tuôn đầm đìa như suối, phản chiếu sắc đỏ từ dãy lồng đèn treo bên trong võ quán, nhìn thoáng qua thật sự rất giống ảnh chụp màn hình khung cảnh trước lúc chết của một nhân vật phụ nào đó trong một bộ phim kinh dị.
Tần Vũ Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể nói xem Sơn Hà Quyền đang ở đâu chưa?”
Đại sư huynh của võ quán Tanaka nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run rẩy đáp: “Ở... Ở dưới cái bàn trong Diễn Võ Đường, có một ổ khóa chìm.”
“Được rồi”
Tần Vũ Phong không kiên nhẫn phất phất tay.
Chỉ cần biết đồ đang nằm ở đâu là được, không cần biết có cơ quan gì, cũng chẳng cần biết nó bị giấu đi như thế nào. Anh có thể trực tiếp phá nát chỗ đó luôn.
Nhưng mà, trước lúc đó thì anh muốn xử lý toàn bộ những người có khả năng tu luyện Sơn Hà Quyền.
Vẻ mặt Tần Vũ Phong không có chút cảm xúc nào, anh bước qua vũng máu và những đoạn thi thể ngổn ngang ở giữa sân, đi vào trong phòng ngủ của võ quán Tanaka.
Bên trong phòng ngủ đều là các võ giả đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cùng với các đệ tử đang làm chuyện riêng của mình.
Lúc Tân Vũ Phong mở cửa lớn ra, không có ai chú ý đến anh, thậm chí còn có người không thèm quay đầu nhìn lại mà hỏi: “Đại sư huynh, sao hôm nay anh luyện công về sớm vậy?".
Tần Vũ Phong đưa lưng về phía ánh trăng, ánh đèn dầu mờ mờ trong phòng ngủ phản chiếu lên gương mặt anh, lộ ra một hàm răng trắng bóng.
“Tôi không phải là đại sư huynh của các người”
Có người quay phắt đầu lại và nhìn thấy Tân Vũ Phong.
Trên người anh vẫn còn dính máu bị bắn ra lúc giết người ở sân trước. Quần áo tối màu, máu dính trên tóc anh đọng thành từng giọt lăn dài xuống dưới.
“Ma! Có ma...”
Một tiếng thét bén nhọn vang lên, vang vọng trong phòng ngủ của võ quán Tanaka.
Nhưng chỉ chốc lát sau, có lẽ còn chưa đến một phút đồng hồ, Tần Vũ Phong đã thản nhiên bước ra khỏi phòng ngủ của võ quán Tanaka. Sau đó, anh đi về phía Diễn Võ Đường, tìm được cái bàn mà tên đại sư huynh kia đã nói tới.
Quả nhiên là dưới mặt bàn có một ổ khóa chìm.
Tân Vũ Phong xách một bao bột mì đi vào phòng ngủ, anh đổ hết mở bột ở bên trong ra, bột mì lả tả rơi đầy trên mặt đất.
"Tạm biệt nha”
Tần Vũ Phong xoay người đi, miệng thì thào nói thầm một câu. Sau đó, anh lấy một cái hộp quẹt từ trong túi ra, đánh lửa và ném thẳng về phía đống bột mì ở sau lưng.
"Ầm!'
Tân Vũ Phong đứng ngược gió, sóng nhiệt từ phía sau thổi tung góc áo và mái tóc của anh, sau lưng anh là ngọn lửa hừng hực bốc lên tận trời.
Ánh lửa đỏ phản chiếu trên gương mặt của Tần Vũ Phong, nhưng vẻ mặt của anh lại rất lạnh lùng, thậm chí nơi khóe miệng của anh còn đang treo một nụ cười mỉm, giống như thể anh mới vừa an toàn thoát thân giữa Địa ngục lửa kia vậy.
Trong mắt Nhạc Linh Linh hiện giờ dường như chỉ còn lại ngọn lửa hừng hực thấu trời và bóng người bước ra từ trong biển lửa trước mắt, trong nhất thời không thốt lên được tiếng nào.
Đến tận khi Tần Vũ Phong đi đến trước mặt cô ta, nâng tay búng nhẹ lên trán cô ta một cái.
“Muốn chết!”.
Vừa nói xong hai chữ này, Tần Vũ Phong đã vung đạo Bắc Thần lên chém về phía đối phương.
Chỉ trong một cái chớp mắt, hơn mười thanh kanata trong tay đối phương đã bị một đạo của Tần Vũ Phong chém gãy thành hai nửa, sau đó, lưỡi đao Bắc Thần không hề dừng lại, trực tiếp chém về phía thân thể của đối phương.
Ngay sau đó, máu tươi bắn tung tóe, thi thể đứt lìa vương vãi khắp nơi.
Đại sư huynh của võ quán Tanaka không thể tin được mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, trong số các sư đệ của anh ta còn có cả những người trẻ tuổi đầy triển vọng, cả một đám như vậy cùng xông lên tấn công mà người kia lại có thể trực tiếp ngăn chặn và giết chết toàn bộ sư đệ của mình chỉ trong nháy mắt?
Vì sợ hãi quá mức, hai mắt của tên đại sư huynh của võ quán Tanaka kia đều trợn tròn cả lên, hai tròng mắt lồi lên gần như muốn rớt ra khỏi hốc mắt luôn. Thật sự là không thể thở nổi!
Khuôn mặt của anh ta trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi tuôn đầm đìa như suối, phản chiếu sắc đỏ từ dãy lồng đèn treo bên trong võ quán, nhìn thoáng qua thật sự rất giống ảnh chụp màn hình khung cảnh trước lúc chết của một nhân vật phụ nào đó trong một bộ phim kinh dị.
Tần Vũ Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể nói xem Sơn Hà Quyền đang ở đâu chưa?”
Đại sư huynh của võ quán Tanaka nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run rẩy đáp: “Ở... Ở dưới cái bàn trong Diễn Võ Đường, có một ổ khóa chìm.”
“Được rồi”
Tần Vũ Phong không kiên nhẫn phất phất tay.
Chỉ cần biết đồ đang nằm ở đâu là được, không cần biết có cơ quan gì, cũng chẳng cần biết nó bị giấu đi như thế nào. Anh có thể trực tiếp phá nát chỗ đó luôn.
Nhưng mà, trước lúc đó thì anh muốn xử lý toàn bộ những người có khả năng tu luyện Sơn Hà Quyền.
Vẻ mặt Tần Vũ Phong không có chút cảm xúc nào, anh bước qua vũng máu và những đoạn thi thể ngổn ngang ở giữa sân, đi vào trong phòng ngủ của võ quán Tanaka.
Bên trong phòng ngủ đều là các võ giả đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cùng với các đệ tử đang làm chuyện riêng của mình.
Lúc Tân Vũ Phong mở cửa lớn ra, không có ai chú ý đến anh, thậm chí còn có người không thèm quay đầu nhìn lại mà hỏi: “Đại sư huynh, sao hôm nay anh luyện công về sớm vậy?".
Tần Vũ Phong đưa lưng về phía ánh trăng, ánh đèn dầu mờ mờ trong phòng ngủ phản chiếu lên gương mặt anh, lộ ra một hàm răng trắng bóng.
“Tôi không phải là đại sư huynh của các người”
Có người quay phắt đầu lại và nhìn thấy Tân Vũ Phong.
Trên người anh vẫn còn dính máu bị bắn ra lúc giết người ở sân trước. Quần áo tối màu, máu dính trên tóc anh đọng thành từng giọt lăn dài xuống dưới.
“Ma! Có ma...”
Một tiếng thét bén nhọn vang lên, vang vọng trong phòng ngủ của võ quán Tanaka.
Nhưng chỉ chốc lát sau, có lẽ còn chưa đến một phút đồng hồ, Tần Vũ Phong đã thản nhiên bước ra khỏi phòng ngủ của võ quán Tanaka. Sau đó, anh đi về phía Diễn Võ Đường, tìm được cái bàn mà tên đại sư huynh kia đã nói tới.
Quả nhiên là dưới mặt bàn có một ổ khóa chìm.
Tân Vũ Phong xách một bao bột mì đi vào phòng ngủ, anh đổ hết mở bột ở bên trong ra, bột mì lả tả rơi đầy trên mặt đất.
"Tạm biệt nha”
Tần Vũ Phong xoay người đi, miệng thì thào nói thầm một câu. Sau đó, anh lấy một cái hộp quẹt từ trong túi ra, đánh lửa và ném thẳng về phía đống bột mì ở sau lưng.
"Ầm!'
Tân Vũ Phong đứng ngược gió, sóng nhiệt từ phía sau thổi tung góc áo và mái tóc của anh, sau lưng anh là ngọn lửa hừng hực bốc lên tận trời.
Ánh lửa đỏ phản chiếu trên gương mặt của Tần Vũ Phong, nhưng vẻ mặt của anh lại rất lạnh lùng, thậm chí nơi khóe miệng của anh còn đang treo một nụ cười mỉm, giống như thể anh mới vừa an toàn thoát thân giữa Địa ngục lửa kia vậy.
Trong mắt Nhạc Linh Linh hiện giờ dường như chỉ còn lại ngọn lửa hừng hực thấu trời và bóng người bước ra từ trong biển lửa trước mắt, trong nhất thời không thốt lên được tiếng nào.
Đến tận khi Tần Vũ Phong đi đến trước mặt cô ta, nâng tay búng nhẹ lên trán cô ta một cái.
Bình luận facebook