Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310
Chương 310
**********
Chương 310
Tuyên bố đầy khí phách của Tần Vũ Phong gây chấn động, vang dội khắp đất trời.
Anh vừa rồi rõ ràng bị thương nặng đến sắp chết, nhưng đột nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ bức người đó khiến mọi người đều vô cùng sợ hãi. “Chắc lại bịp bợm phô trương thanh thế rồi, tôi không tin vào chuyện ma quỷ này!”
Trầm Cư nghiến răng, rút đao lần nữa, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước ba phần.
Tần Vũ Phong vẫn đứng tại chỗ, không hề né tránh. “Quả nhiên, vừa rồi là anh ta giả bộ?”
Với vẻ mặt điên điên cuồng cuồng, Trầm Cư dùng dao hung hãn đâm vào vai trái của Tần Vũ Phong. "Chang!"
Cây đạo dài cửa vào người anh, máu lại trào ra.
Vai trái của Tần Vũ Phong khụy xuống, xương vai lộ ra, chắc chắn là bị phế rồi.
Sau một cú đâm đó, Trầm Cư không hề cảm thấy vui vẻ mà ngược lại thấy có chút kỳ quái.
Tất cả chuyện này đều diễn ra tốt đẹp như vậy, chính anh ta cũng có chút không thể tin được! chiến thần Thiên Vũ tung hoành bốn biển, uy chấn thiên hạ lẽ nào chỉ là một tên vô dụng, nhìn như vậy nhưng không phải vậy ư?
Ngay sau đó, Trầm Cư chỉ cảm thấy gió lớn thổi tới, cũng không kịp phản ứng, lập tức cổ họng đau nhói.
Trận chiến đột nhiên xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ. Rõ ràng đạo của anh ta vẫn cắm ở vai trái của Tần Vũ
Phong.
Nhưng Tần Vũ Phong giống như người máy không biết đau, dùng sức duỗi thẳng tay, hung hãn nắm lấy cổ của anh ta. "Không!!!”
Trầm Cư giãy dụa tuyệt vọng, hai mắt sắp trợn trừng, nhưng chẳng có tác dụng gì. “Rắc rắc!”
Kèm theo một tiếng rắc rắc, cổ Trầm Cư bị vặn một cái, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Cao thủ đứng thứ ba mươi lăm của Hổ Bảng đã bị giết.
Nhất thời mọi thứ lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng đao rơi, không khí yên lặng chết chóc bao trùm. Đại quản gia và những người khác ở đẳng xa đều vô cùng kinh hãi, cảm giác như sắp không thở nổi.
Không ai có thể tưởng tượng được Tần Vũ Phong lại dùng đến phương thức giết người như vậy!
Với cái giá phải trả là hy sinh cánh tay trái của mình, anh đã hủy đi con đao đoạt mệnh của Trầm Cư, và giết anh ta bằng một đòn! "Chang!" Tần Vũ Phong rút cây đao đang cắm trong cánh tay trái ra, lấy áo của mình bằng lại.
Nếu là một người bình thường chắc chắn sẽ ngất đi vì đau đớn, nhưng biểu hiện của anh không thay đổi, như thể những vết thương như vậy là chuyện hết sức bình thường.
Trên chiến trường, chỉ cần không sợ chết, mới có thể sống đến cùng.
Anh hiểu sự thật này hơn ai hết!
Giờ phút này, Tần Vũ Phong mình đầy thương tích, nhưng trong đôi mắt bừng bừng khí thế chiến đấu, muốn diệt sạch mới thôi.
Cuối cùng, kẻ thù duy nhất còn lại là thần súng Vương Hán Đại.
Nhưng Vương Hán Đại trước đó không bị thương, anh ta vẫn đang ở trạng thái tốt nhất, xét về thực lực thì anh ta là người mạnh nhất trong ba cao thủ.
Đối với Tần Vũ Phong mà nói, anh ta vẫn ở thế yếu hơn. “Thuật bắn súng...Bạo Vũ Lưu Tinh
Vương Hán Đại không còn dám coi thường kẻ thù, anh ta muốn xuất chiêu độc nhất của mình.
Rất nhiều viên đạn như ngôi sao bang bay cắt ngang bầu trời, hướng về phía Tần Vũ Phong, tập trung tấn công các điểm trọng yếu.
Trên trời dưới đất không còn nơi nào để tránh né. Tuy nhiên, Tần Vũ Phong hoàn toàn không muốn tránh mà anh lựa chọn đối đầu.
Anh giống như hóa thân thành một vị chiến thần cổ đại, vung nắm đấm thép, vai trái dù vẫn đang chảy máu, máu bắn tung tóe nhưng anh mặc kệ. “Ầm! Ầm! Ầm... Nắm đấm thép và viên đạn va vào nhau, không ngừng phát ra các loại âm thanh khác nhau, tia lửa bắn tung tóe, không khí xung quanh như muốn bốc cháy.
Từng đòn đều có máu bắn ra, nắm đấm toác cả thịt.
Không lâu sau, Tần Vũ Phong thương tích đầy mình, cả cơ thể như sắp vỡ ra, không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Và khẩu súng dài trong tay Vương Hán Đại cũng gãy thành từng khúc.
Một trận quyết đấu quá bi thảm khiến trái tim của những người ở đó hoàn toàn bị chấn động.
Đại quản gia và đám thị vệ ở đằng xa cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cho dù ở phe đối địch, bọn họ vẫn một lòng ngưỡng mộ Tần Vũ Phong.
Không nói đến toàn bộ Đại Ninh, trong hàng ngàn năm lịch sử, có được mấy anh hùng hào kiệt như vậy? Tần, thì
Nếu anh có thể trở thành người kế vị nhà họ sao lại không đạt đến đỉnh cao chứ?
Thật đáng tiếc khi phiệt chủ nhất quyết đi theo con đường riêng của mình, phải hy sinh Tần Vũ Phong, để cứu lấy cái tên chui ra từ bùn lầy Tần Thiên Lâm.
**********
Chương 310
Tuyên bố đầy khí phách của Tần Vũ Phong gây chấn động, vang dội khắp đất trời.
Anh vừa rồi rõ ràng bị thương nặng đến sắp chết, nhưng đột nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ bức người đó khiến mọi người đều vô cùng sợ hãi. “Chắc lại bịp bợm phô trương thanh thế rồi, tôi không tin vào chuyện ma quỷ này!”
Trầm Cư nghiến răng, rút đao lần nữa, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước ba phần.
Tần Vũ Phong vẫn đứng tại chỗ, không hề né tránh. “Quả nhiên, vừa rồi là anh ta giả bộ?”
Với vẻ mặt điên điên cuồng cuồng, Trầm Cư dùng dao hung hãn đâm vào vai trái của Tần Vũ Phong. "Chang!"
Cây đạo dài cửa vào người anh, máu lại trào ra.
Vai trái của Tần Vũ Phong khụy xuống, xương vai lộ ra, chắc chắn là bị phế rồi.
Sau một cú đâm đó, Trầm Cư không hề cảm thấy vui vẻ mà ngược lại thấy có chút kỳ quái.
Tất cả chuyện này đều diễn ra tốt đẹp như vậy, chính anh ta cũng có chút không thể tin được! chiến thần Thiên Vũ tung hoành bốn biển, uy chấn thiên hạ lẽ nào chỉ là một tên vô dụng, nhìn như vậy nhưng không phải vậy ư?
Ngay sau đó, Trầm Cư chỉ cảm thấy gió lớn thổi tới, cũng không kịp phản ứng, lập tức cổ họng đau nhói.
Trận chiến đột nhiên xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ. Rõ ràng đạo của anh ta vẫn cắm ở vai trái của Tần Vũ
Phong.
Nhưng Tần Vũ Phong giống như người máy không biết đau, dùng sức duỗi thẳng tay, hung hãn nắm lấy cổ của anh ta. "Không!!!”
Trầm Cư giãy dụa tuyệt vọng, hai mắt sắp trợn trừng, nhưng chẳng có tác dụng gì. “Rắc rắc!”
Kèm theo một tiếng rắc rắc, cổ Trầm Cư bị vặn một cái, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Cao thủ đứng thứ ba mươi lăm của Hổ Bảng đã bị giết.
Nhất thời mọi thứ lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng đao rơi, không khí yên lặng chết chóc bao trùm. Đại quản gia và những người khác ở đẳng xa đều vô cùng kinh hãi, cảm giác như sắp không thở nổi.
Không ai có thể tưởng tượng được Tần Vũ Phong lại dùng đến phương thức giết người như vậy!
Với cái giá phải trả là hy sinh cánh tay trái của mình, anh đã hủy đi con đao đoạt mệnh của Trầm Cư, và giết anh ta bằng một đòn! "Chang!" Tần Vũ Phong rút cây đao đang cắm trong cánh tay trái ra, lấy áo của mình bằng lại.
Nếu là một người bình thường chắc chắn sẽ ngất đi vì đau đớn, nhưng biểu hiện của anh không thay đổi, như thể những vết thương như vậy là chuyện hết sức bình thường.
Trên chiến trường, chỉ cần không sợ chết, mới có thể sống đến cùng.
Anh hiểu sự thật này hơn ai hết!
Giờ phút này, Tần Vũ Phong mình đầy thương tích, nhưng trong đôi mắt bừng bừng khí thế chiến đấu, muốn diệt sạch mới thôi.
Cuối cùng, kẻ thù duy nhất còn lại là thần súng Vương Hán Đại.
Nhưng Vương Hán Đại trước đó không bị thương, anh ta vẫn đang ở trạng thái tốt nhất, xét về thực lực thì anh ta là người mạnh nhất trong ba cao thủ.
Đối với Tần Vũ Phong mà nói, anh ta vẫn ở thế yếu hơn. “Thuật bắn súng...Bạo Vũ Lưu Tinh
Vương Hán Đại không còn dám coi thường kẻ thù, anh ta muốn xuất chiêu độc nhất của mình.
Rất nhiều viên đạn như ngôi sao bang bay cắt ngang bầu trời, hướng về phía Tần Vũ Phong, tập trung tấn công các điểm trọng yếu.
Trên trời dưới đất không còn nơi nào để tránh né. Tuy nhiên, Tần Vũ Phong hoàn toàn không muốn tránh mà anh lựa chọn đối đầu.
Anh giống như hóa thân thành một vị chiến thần cổ đại, vung nắm đấm thép, vai trái dù vẫn đang chảy máu, máu bắn tung tóe nhưng anh mặc kệ. “Ầm! Ầm! Ầm... Nắm đấm thép và viên đạn va vào nhau, không ngừng phát ra các loại âm thanh khác nhau, tia lửa bắn tung tóe, không khí xung quanh như muốn bốc cháy.
Từng đòn đều có máu bắn ra, nắm đấm toác cả thịt.
Không lâu sau, Tần Vũ Phong thương tích đầy mình, cả cơ thể như sắp vỡ ra, không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Và khẩu súng dài trong tay Vương Hán Đại cũng gãy thành từng khúc.
Một trận quyết đấu quá bi thảm khiến trái tim của những người ở đó hoàn toàn bị chấn động.
Đại quản gia và đám thị vệ ở đằng xa cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cho dù ở phe đối địch, bọn họ vẫn một lòng ngưỡng mộ Tần Vũ Phong.
Không nói đến toàn bộ Đại Ninh, trong hàng ngàn năm lịch sử, có được mấy anh hùng hào kiệt như vậy? Tần, thì
Nếu anh có thể trở thành người kế vị nhà họ sao lại không đạt đến đỉnh cao chứ?
Thật đáng tiếc khi phiệt chủ nhất quyết đi theo con đường riêng của mình, phải hy sinh Tần Vũ Phong, để cứu lấy cái tên chui ra từ bùn lầy Tần Thiên Lâm.
Bình luận facebook