Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-354
Chương 354:
**********
Chương 354:
Thời gian bảy ngày nhoáng qua.
Rất nhanh đã đến ngày chôn cất Quách Thường Lân. Trời tờ mờ sáng, Tần Vũ Phong đứng cạnh cửa sổ, châm một điều thuốc. "Reng reng reng!"
Đột nhiên, Tiêu Mặc Chiến gọi điện thoại tới. “Mười nghìn tướng sĩ đã tập kết xong, bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh phân công!” “Được! Bảo họ đợi lệnh đi!” Tần Vũ Phong thản nhiên
Sáng 9 giờ, Quách Lỵ rời giường. nói.
Mấy ngày nay, cô đã vô số lần bừng tỉnh từ trong cơn mơ ngủ, khóc tới nỗi mắt cũng sắp mù, may là có Lâm
Kiều Như ở bên cạnh. Bây giờ tuy cảm xúc đã ổn định, nhưng vẫn đau buồn muộn phần.
Tần Vũ Phong mở xe Jeep, đưa hai người họ đến nghĩa trang trước. “Ầm ầm ầm...... Ầm ầm ầm...... Ầm ầm ầm.…......
Dọc đường đi, có thể nhìn thấy rất nhiều máy bay chiến đấu bay vòng quanh ở tầng trời thấp.
Còn có những chiếc xe tải quân dụng như rồng rắn nối đuôi, cũng đi về phía nghĩa trang.
Trận địa lớn như vậy thật sự khiến lòng người kinh hãi. “Ơ? Đây là có chuyện gì, đang diễn tập gì sao?”
Quách Lỵ trợn tròn mắt. “Có lẽ vậy..
Tần Vũ Phong bình thản nói, vẫn chưa vội nói chân tướng cho cô. “Em sống ở tỉnh lỵ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy được diễn tập quy mô lớn như vậy! Năm đó, anh trai em cũng lên chiến trường, anh ấy vẫn luôn nhắc tới tháng năm đó, chỉ tiếc bây giờ... Hu hu hu..
Nói xong, Quách Lỵ lại nghẹn ngào.
Nửa giờ sau, bọn họ đi tới nghĩa trang Thanh Sơn ở vùng ngoại ô.
Tùng xanh bách biếc, cây cối rợp mát, đây là nghĩa trang đứng đầu tỉnh. Tuỳ tiện một ngôi mộ nhỏ thôi thì giá bán cũng phải mấy trăm nghìn.
Chỗ Tần Vũ Phong chọn cho Quách Thường Lân, là một huyệt mộ chiếm khoảng trăm mét vuông trên mặt đất, phong thuỷ tốt, đương nhiên giá cả cũng xa xỉ. “Anh Phong, cảm ơn anh! Nếu không có anh giúp đỡ, anh trai em chỉ sợ còn chưa có nơi chôn cất!” Quách Ly cảm kích nói.
Cô biết rất rõ, giá cả của một mộ huyệt này, ít nhất phải tới trăm vạn. Với nhà họ Quách lúc trước mà nói, đây còn chưa phải một món lớn.
Nhưng bây giờ, của cải nhà họ Quách đều bị kẻ thù cướp hết, còn không sao hiểu được mà thiếu nợ nhà họ Lăng 2 tỉ, nếu không có Tần Vũ Phong dũng cảm đứng ra, cô cũng đã bị đuổi ra khỏi biệt thự. “Lỵ Lỵ, không cần cảm ơn anh! Thường Lân là anh em, đồng đội, bạn trải qua sống chết của anh, đây đều là việc anh nên làm!”
Tần Vũ Phong nói, khiêng hòm xác màu đen, đi bước một tới huyệt.
Chiến thần Thiên Vũ đích thân khiên quan tài!
Đây là chuyện đặc biệt vinh quang, vô tiền khoáng hậu. Quách Thường Lân dưới suối vàng có biết, chắc cũng có thể nhắm mắt. “Thường Lân, cậu yên tâm đi đi! Em gái của cậu và nhà họ Quách, tôi sẽ thay cậu bảo vệ”
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong trang nghiêm, giọng nói trầm thấp. "Hu hu hu..."
Tay Quách Lỵ bụ, mặt, nhưng nước mắt vẫn không biết cố gắng mà chảy ra từ khe hở ngón tay.
Lâm Kiều Như tuy chưa từng gặp Quách Thường Lân, nhưng giờ phút này tâm trạng cũng đau đớn vô cùng.
Bên nhà họ Quách không có thân thích gì, vẫn luôn chỉ hai anh em sống nương tựa vào nhau.
Cho nên lễ tang lần này cực kỳ cô quạnh.
Trừ Quách Lỵ ra, cũng chỉ có Tần Vũ Phong và Lâm
Kiều Như.
Đột nhiên, phía sau ba người họ truyền đêm một tiếng nói quái gở “Ôi trời ơi, mới sáng ra đã phải chôn cất, là vội đi đầu thai đấy à?”
**********
Chương 354:
Thời gian bảy ngày nhoáng qua.
Rất nhanh đã đến ngày chôn cất Quách Thường Lân. Trời tờ mờ sáng, Tần Vũ Phong đứng cạnh cửa sổ, châm một điều thuốc. "Reng reng reng!"
Đột nhiên, Tiêu Mặc Chiến gọi điện thoại tới. “Mười nghìn tướng sĩ đã tập kết xong, bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh phân công!” “Được! Bảo họ đợi lệnh đi!” Tần Vũ Phong thản nhiên
Sáng 9 giờ, Quách Lỵ rời giường. nói.
Mấy ngày nay, cô đã vô số lần bừng tỉnh từ trong cơn mơ ngủ, khóc tới nỗi mắt cũng sắp mù, may là có Lâm
Kiều Như ở bên cạnh. Bây giờ tuy cảm xúc đã ổn định, nhưng vẫn đau buồn muộn phần.
Tần Vũ Phong mở xe Jeep, đưa hai người họ đến nghĩa trang trước. “Ầm ầm ầm...... Ầm ầm ầm...... Ầm ầm ầm.…......
Dọc đường đi, có thể nhìn thấy rất nhiều máy bay chiến đấu bay vòng quanh ở tầng trời thấp.
Còn có những chiếc xe tải quân dụng như rồng rắn nối đuôi, cũng đi về phía nghĩa trang.
Trận địa lớn như vậy thật sự khiến lòng người kinh hãi. “Ơ? Đây là có chuyện gì, đang diễn tập gì sao?”
Quách Lỵ trợn tròn mắt. “Có lẽ vậy..
Tần Vũ Phong bình thản nói, vẫn chưa vội nói chân tướng cho cô. “Em sống ở tỉnh lỵ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy được diễn tập quy mô lớn như vậy! Năm đó, anh trai em cũng lên chiến trường, anh ấy vẫn luôn nhắc tới tháng năm đó, chỉ tiếc bây giờ... Hu hu hu..
Nói xong, Quách Lỵ lại nghẹn ngào.
Nửa giờ sau, bọn họ đi tới nghĩa trang Thanh Sơn ở vùng ngoại ô.
Tùng xanh bách biếc, cây cối rợp mát, đây là nghĩa trang đứng đầu tỉnh. Tuỳ tiện một ngôi mộ nhỏ thôi thì giá bán cũng phải mấy trăm nghìn.
Chỗ Tần Vũ Phong chọn cho Quách Thường Lân, là một huyệt mộ chiếm khoảng trăm mét vuông trên mặt đất, phong thuỷ tốt, đương nhiên giá cả cũng xa xỉ. “Anh Phong, cảm ơn anh! Nếu không có anh giúp đỡ, anh trai em chỉ sợ còn chưa có nơi chôn cất!” Quách Ly cảm kích nói.
Cô biết rất rõ, giá cả của một mộ huyệt này, ít nhất phải tới trăm vạn. Với nhà họ Quách lúc trước mà nói, đây còn chưa phải một món lớn.
Nhưng bây giờ, của cải nhà họ Quách đều bị kẻ thù cướp hết, còn không sao hiểu được mà thiếu nợ nhà họ Lăng 2 tỉ, nếu không có Tần Vũ Phong dũng cảm đứng ra, cô cũng đã bị đuổi ra khỏi biệt thự. “Lỵ Lỵ, không cần cảm ơn anh! Thường Lân là anh em, đồng đội, bạn trải qua sống chết của anh, đây đều là việc anh nên làm!”
Tần Vũ Phong nói, khiêng hòm xác màu đen, đi bước một tới huyệt.
Chiến thần Thiên Vũ đích thân khiên quan tài!
Đây là chuyện đặc biệt vinh quang, vô tiền khoáng hậu. Quách Thường Lân dưới suối vàng có biết, chắc cũng có thể nhắm mắt. “Thường Lân, cậu yên tâm đi đi! Em gái của cậu và nhà họ Quách, tôi sẽ thay cậu bảo vệ”
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong trang nghiêm, giọng nói trầm thấp. "Hu hu hu..."
Tay Quách Lỵ bụ, mặt, nhưng nước mắt vẫn không biết cố gắng mà chảy ra từ khe hở ngón tay.
Lâm Kiều Như tuy chưa từng gặp Quách Thường Lân, nhưng giờ phút này tâm trạng cũng đau đớn vô cùng.
Bên nhà họ Quách không có thân thích gì, vẫn luôn chỉ hai anh em sống nương tựa vào nhau.
Cho nên lễ tang lần này cực kỳ cô quạnh.
Trừ Quách Lỵ ra, cũng chỉ có Tần Vũ Phong và Lâm
Kiều Như.
Đột nhiên, phía sau ba người họ truyền đêm một tiếng nói quái gở “Ôi trời ơi, mới sáng ra đã phải chôn cất, là vội đi đầu thai đấy à?”
Bình luận facebook