Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-357
Chương 357:
**********
Chương 357:
Võ thuật truyền thống của Hoa Hạ - Long trảo thủ! "Răng rắc!”
Chỉ nghe một tiếng giòn vang.
Ngón tay của Tần Vũ Phong tựa đinh thép, cứng rắn đâm thủng nắm tay của kẻ địch, đâm thành năm cái lỗ máu.
Nhưng mà, đại kim cương còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, tay trái của Tần Vũ Phong đã móc một quyền, mạnh mẽ nên lên cằm gã, lực lớn dồi dào chấn động. “Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo......
Chỉ thấy từng cái răng lẫn máu tươi bay ra, vẽ thành từng đường parabol trong không trung.
Mà thân hình cường tráng của đại kim cương cũng ầm ầm ngã xuống đất, hoàn toàn ngất đi.
Động tác đưa ra liên tiếp này như nước chảy mây trôi, khiến người ta hoa cả mắt. Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, trước sau đều không đến ba giây.
Trong lúc nhất thời, giữa sân lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng nghe được.
Im ắng như chết
Cha con nhà họ Lăng cùng với những đại lão đó đều ngây ra như phỗng, chấn động muốn chết, trên mặt đều hiện ra biểu cảm khó tin.
Nếu không biết rõ thực lực của đại kim cương, thậm chí họ đều muốn nghi ngờ có phải đã bán độ hay không. Sắc mặt Dương Hồ càng âm u tới cực độ, còn thêm vài phần cứng ngắc.
Mà chín đại kim cương còn lại, nhìn thấy anh cả bị đánh đến trọng thương, một đám đều chìm trong cơn giận dữ. “Đáng giận!” “Thế mà lại đánh anh cả bị thương, tội không thể tha!” “Hôm nay phải lột da rút gân nó, báo thù thay anh cả!”
Đối mặt với từng hồi kêu này, Tần Vũ Phong ngoắc ngón tay về phía bọn chúng, cười nói: “Bọn mày quá yếu, còn không đủ để tạo làm nóng người, vẫn nên cùng lên cả đi!"
Khiêu khích
Khiêu khích không che giấu chút gì!
Thập đại kim cương tung hoành Thạch Trì, hiếm gặp được đối thủ, đương nhiên không nuốt trôi một hơi này. “Đoàng! Đoàng! Đoàng..
Chín người còn lại, đồng thời bộc phát khí thế máu tanh khủng bố, từ các góc độ xảo quyệt mà tấn công chỗ hiểm của Tần Vũ Phong.
Giữa chúng đều có sự phối hợp ăn ý với nhau!
Dưới sự liên thủ của chín người, bộc phát ra sức chiến đấu vô cùng kinh khủng, khiến người ta sợ hãi.
Nhưng mà, Tần Vũ Phong vẫn đứng tại chỗ như cũ.
Tựa một cây thương dài, đội trời đạp đất, khí nuốt giang san! Lại như định hải thần châm, mặc mày tàn sát bừa bãi thế nào, tao vẫn lù lù bất động!
Chiêu thức của Tần Vũ Phong cũng không hoa mỹ gì, mỗi một lần ra chiều, đều có một kim cương ngã xuống, không hề có sức phản kháng.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay ắt chết người!
Đây chính là kỹ thuật giết người chân chính!
Một phút ngắn ngủi sau, thập đại kim cương đã từng uy chấn Thạch Trì không đối thủ, tất cả đều ngã dưới chân Tần Vũ Phong.
Càng quan trọng hơn là, Tần Vũ Phong mặt không đỏ thở không gấp, như đập mười con ruồi chết vậy, không cần tốn nhiều sức. “Thật tốt quá! Anh Phong vô địch!”
Quách Lỵ phát ra tiếng hét to hưng phấn, mừng rỡ như điên.
Mà ở đối diện, đám người cha con họ Lăng sắc mặt lại lụn bại, như cha chết mẹ chết.
Sức chiến đấu khủng bố của Tần Vũ Phong đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ. “Hổ gia, bây giờ nên làm cái gì bây giờ đây?” Lăng
Thừa Nguyên nhỏ giọng hỏi.
Dương Hổ thu lại sự xem nhẹ lúc trước, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng kì lạ.
Ánh mắt sắc bén của lão chặt chẽ nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, nghiến răng nghiến lợi: “Xem ra là già này coi thường cậu! Tuổi cậu còn trẻ, thì ra lại là một vị võ đạo tông sư, khó trách dám không thèm kiêng nể gì như thế”
**********
Chương 357:
Võ thuật truyền thống của Hoa Hạ - Long trảo thủ! "Răng rắc!”
Chỉ nghe một tiếng giòn vang.
Ngón tay của Tần Vũ Phong tựa đinh thép, cứng rắn đâm thủng nắm tay của kẻ địch, đâm thành năm cái lỗ máu.
Nhưng mà, đại kim cương còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, tay trái của Tần Vũ Phong đã móc một quyền, mạnh mẽ nên lên cằm gã, lực lớn dồi dào chấn động. “Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo......
Chỉ thấy từng cái răng lẫn máu tươi bay ra, vẽ thành từng đường parabol trong không trung.
Mà thân hình cường tráng của đại kim cương cũng ầm ầm ngã xuống đất, hoàn toàn ngất đi.
Động tác đưa ra liên tiếp này như nước chảy mây trôi, khiến người ta hoa cả mắt. Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, trước sau đều không đến ba giây.
Trong lúc nhất thời, giữa sân lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng nghe được.
Im ắng như chết
Cha con nhà họ Lăng cùng với những đại lão đó đều ngây ra như phỗng, chấn động muốn chết, trên mặt đều hiện ra biểu cảm khó tin.
Nếu không biết rõ thực lực của đại kim cương, thậm chí họ đều muốn nghi ngờ có phải đã bán độ hay không. Sắc mặt Dương Hồ càng âm u tới cực độ, còn thêm vài phần cứng ngắc.
Mà chín đại kim cương còn lại, nhìn thấy anh cả bị đánh đến trọng thương, một đám đều chìm trong cơn giận dữ. “Đáng giận!” “Thế mà lại đánh anh cả bị thương, tội không thể tha!” “Hôm nay phải lột da rút gân nó, báo thù thay anh cả!”
Đối mặt với từng hồi kêu này, Tần Vũ Phong ngoắc ngón tay về phía bọn chúng, cười nói: “Bọn mày quá yếu, còn không đủ để tạo làm nóng người, vẫn nên cùng lên cả đi!"
Khiêu khích
Khiêu khích không che giấu chút gì!
Thập đại kim cương tung hoành Thạch Trì, hiếm gặp được đối thủ, đương nhiên không nuốt trôi một hơi này. “Đoàng! Đoàng! Đoàng..
Chín người còn lại, đồng thời bộc phát khí thế máu tanh khủng bố, từ các góc độ xảo quyệt mà tấn công chỗ hiểm của Tần Vũ Phong.
Giữa chúng đều có sự phối hợp ăn ý với nhau!
Dưới sự liên thủ của chín người, bộc phát ra sức chiến đấu vô cùng kinh khủng, khiến người ta sợ hãi.
Nhưng mà, Tần Vũ Phong vẫn đứng tại chỗ như cũ.
Tựa một cây thương dài, đội trời đạp đất, khí nuốt giang san! Lại như định hải thần châm, mặc mày tàn sát bừa bãi thế nào, tao vẫn lù lù bất động!
Chiêu thức của Tần Vũ Phong cũng không hoa mỹ gì, mỗi một lần ra chiều, đều có một kim cương ngã xuống, không hề có sức phản kháng.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay ắt chết người!
Đây chính là kỹ thuật giết người chân chính!
Một phút ngắn ngủi sau, thập đại kim cương đã từng uy chấn Thạch Trì không đối thủ, tất cả đều ngã dưới chân Tần Vũ Phong.
Càng quan trọng hơn là, Tần Vũ Phong mặt không đỏ thở không gấp, như đập mười con ruồi chết vậy, không cần tốn nhiều sức. “Thật tốt quá! Anh Phong vô địch!”
Quách Lỵ phát ra tiếng hét to hưng phấn, mừng rỡ như điên.
Mà ở đối diện, đám người cha con họ Lăng sắc mặt lại lụn bại, như cha chết mẹ chết.
Sức chiến đấu khủng bố của Tần Vũ Phong đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ. “Hổ gia, bây giờ nên làm cái gì bây giờ đây?” Lăng
Thừa Nguyên nhỏ giọng hỏi.
Dương Hổ thu lại sự xem nhẹ lúc trước, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng kì lạ.
Ánh mắt sắc bén của lão chặt chẽ nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, nghiến răng nghiến lợi: “Xem ra là già này coi thường cậu! Tuổi cậu còn trẻ, thì ra lại là một vị võ đạo tông sư, khó trách dám không thèm kiêng nể gì như thế”
Bình luận facebook