Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1092
Chương 1092: Tiền trảm hậu tấu
**********
Lập tức có một hộ vệ nơm nớp lo sợ đi đến.
Chỉ bằng tốc độ ra tay vừa rồi của Độc Lang, những tên hộ vệ này đã biết bọn họ căn bản không phải đối thủ của anh ta.
Nếu thật sự đánh nhau, người thiệt sẽ chỉ là bọn họ thôi.
Nhưng mệnh lệnh của bà cụ Thượng Quan, bọn họ cũng không dám cãi lời. Độc Lang hung hãng trừng mắt nhìn đám hộ vệ.
Hộ vệ bị ánh mắt hung ác đó dọa sợ, nhịn không được mà cả người run lên.
Độc Lang lấy ra lệnh bài thân phận, liên tục cười lạnh nói: “Dám công kích tướng quân Trấn Bắc, các người chán sống rồi.”
Ôi mẹ ơi!
Nhìn thấy lệnh bài thân phận, những tên hộ vệ gần như sụp đổ.
Không ngờ anh ta thật sự là Tướng quân
Trấn Huy.
Một đám chó giữ nhà mà lại dám ôm vọng tưởng giết chết tướng quân Trấn Huy, đúng là tự tìm đường chết.
Đám hộ vệ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất xin tha.
Sắc mặt những người nhà gia tộc Thượng Quan trở nên trắng bệch, điên cuồng nuốt nước miếng.
Những người yếu điều biết lượng sức bản thân, ngay lập lức quỳ xuống.
Anh ta thật sự là tướng quân Trấn Huy
Mẹ nó chứ.
Một đứa con hoang như Diệp Huyền Tần, sao có thể mời cả tướng quân Trấn Huy tới
Người mạnh nhất gia tộc Thượng Quan chính là Bắc Chiến Vương.
Nhưng ngay cả Bắc Chiến Vương cũng là thuộc hạ của tướng quân Trấn Huy. Bọn họ dựa vào cái gì mà dám đấu cùng người ta nữa chứ!
Gia tộc Thượng Quan, xong đời rồi!
Độc Lang phẫn nộ quá: “Nhìn thấy tướng quân còn không quỳ, giết chết không tha!”
Độc Lang lấy súng lục ra, tiếng lên đạn răng rắc vang lên.
Gia tộc Thượng Quan bị kinh sợ, vội vàng quỳ xuống.
Ngay cả lão tổ và bà cụ Thượng Quan cũng phải quỳ xuống.
Bọn họ biết, tướng quân Trấn Huy thật sự dám nổ súng.
Lúc này Độc Lang mới vừa lòng gật đầu: “Cho các người thời gian ba ngày, mang tới một trăm người họ Thượng Quan tới gia nhập quân ngũ, bảo vệ lãnh thổ quốc “Nếu không, toàn bộ người của gia tộc Thượng Quan sẽ bị lưu đày tới Tây Bắc!”
Diệp Huyền Tần cũng cảnh cáo thêm một câu: "Khuyên các người đừng có mà giở trò. "Nếu không tôi không ngại khiến cho dòng họ Thượng Quan hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Diệp Huyền Tần và Độc Lang rời đi.
Bà cụ Thượng Quan suy sụp nằm liệt dưới đất, trong nháy mắt như già đi cả mấy chục tuổi.
Gia tộc Thượng Quan tổng cộng có một trăm hai mươi hậu duệ.
Bọn họ là khung xương của gia tộc Thượng Quan, chống đỡ sản nghiệp to lớn của gia tộc Thượng Quan.
Nếu rút ra một trăm người đi tòng quân, gia tộc Thượng Quan chắc chắn sẽ sụp đổ.
Hơn nữa, những người này đều được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được sự khốc liệt của chiến trường chứ.
Thế này có khác gì diệt tộc đâu!
Làm sao bây giờ?
Nên làm như thế nào bây giờ?
Từ trước đến nay bà cụ Thượng Quan chưa từng trải qua chuyện tuyệt vọng như vậy. Lão tổ Thượng Quan còn tuyệt vọng hơn cả bà cụ Thượng Quan.
Hiện giờ xem ra, muốn giải cổ độc cho Diệp Huyền Tần cũng không được nữa rồi.
Ông ta tuyệt vọng tới nỗi muốn chết đi.
Có điều rất nhanh sau đó, bỗng nhiên tinh thần chiến đấu của ông ta lại hừng hực lên.
Ông ta phẫn nộ quát: "Cứ khóc lóc sướt mướt thế này thì ra thể thống gì, vực dậy tinh thần cho tôi.” "Gia tộc Thượng Quan chúng ta vẫn chưa bị dồn vào đường cùng.
Mọi người đều sôi nổi trở lại, tò mò nhìn lão tổ Thượng Quan.
Đã bị Diệp Huyền Tần ép tới mức này mà vẫn chưa phải đường cùng sao? Hay là lão tổ có cách cứu vãn?
Bà cụ Thượng Quan cẩn thận nói: “Lão tổ, ông nói những lời này là có ý gì?” “Diệp Huyền Tần quen biết với tướng quân Trấn Huy, hiện giờ tướng quân Trấn Huy đích thân đàn áp gia tộc Thượng Quan chúng ta." "Gia tộc Thượng Quan chúng ta không hề có sức lực phản kháng." “Thế này còn chưa tính là đường cùng sao?"
Hừ!
Lão tổ Thượng Quan hừ lạnh một tiếng: “Anh ta có cái rắm quen biết tướng quân Trấn Huy “Tôi đột nhiên nhớ tới, tướng quân Trấn Huy cũng từng làm ở Cương Đạo Liên.” “Chắc chắn là Diệp Huyền Tần đã nói gì đó với tướng quân Trấn Huy, tướng quân Trấn Huy vì muốn báo thù cho tư lệnh Mã đã chết nên mới làm như vậy.” “Diệp Huyền Tần cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.”
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh: “Ồ, đúng là có lý. “Tuy là vậy nhưng tướng quân Trấn Huy đã tự mình hạ lệnh, chúng ta cũng không dám cãi lời.”
Lão tổ Thượng Quan nói: “Tướng quân Trấn Huy đúng là rất mạnh, nhưng cũng không mạnh đến nỗi không thể chống lại đượcc."
**********
Lập tức có một hộ vệ nơm nớp lo sợ đi đến.
Chỉ bằng tốc độ ra tay vừa rồi của Độc Lang, những tên hộ vệ này đã biết bọn họ căn bản không phải đối thủ của anh ta.
Nếu thật sự đánh nhau, người thiệt sẽ chỉ là bọn họ thôi.
Nhưng mệnh lệnh của bà cụ Thượng Quan, bọn họ cũng không dám cãi lời. Độc Lang hung hãng trừng mắt nhìn đám hộ vệ.
Hộ vệ bị ánh mắt hung ác đó dọa sợ, nhịn không được mà cả người run lên.
Độc Lang lấy ra lệnh bài thân phận, liên tục cười lạnh nói: “Dám công kích tướng quân Trấn Bắc, các người chán sống rồi.”
Ôi mẹ ơi!
Nhìn thấy lệnh bài thân phận, những tên hộ vệ gần như sụp đổ.
Không ngờ anh ta thật sự là Tướng quân
Trấn Huy.
Một đám chó giữ nhà mà lại dám ôm vọng tưởng giết chết tướng quân Trấn Huy, đúng là tự tìm đường chết.
Đám hộ vệ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất xin tha.
Sắc mặt những người nhà gia tộc Thượng Quan trở nên trắng bệch, điên cuồng nuốt nước miếng.
Những người yếu điều biết lượng sức bản thân, ngay lập lức quỳ xuống.
Anh ta thật sự là tướng quân Trấn Huy
Mẹ nó chứ.
Một đứa con hoang như Diệp Huyền Tần, sao có thể mời cả tướng quân Trấn Huy tới
Người mạnh nhất gia tộc Thượng Quan chính là Bắc Chiến Vương.
Nhưng ngay cả Bắc Chiến Vương cũng là thuộc hạ của tướng quân Trấn Huy. Bọn họ dựa vào cái gì mà dám đấu cùng người ta nữa chứ!
Gia tộc Thượng Quan, xong đời rồi!
Độc Lang phẫn nộ quá: “Nhìn thấy tướng quân còn không quỳ, giết chết không tha!”
Độc Lang lấy súng lục ra, tiếng lên đạn răng rắc vang lên.
Gia tộc Thượng Quan bị kinh sợ, vội vàng quỳ xuống.
Ngay cả lão tổ và bà cụ Thượng Quan cũng phải quỳ xuống.
Bọn họ biết, tướng quân Trấn Huy thật sự dám nổ súng.
Lúc này Độc Lang mới vừa lòng gật đầu: “Cho các người thời gian ba ngày, mang tới một trăm người họ Thượng Quan tới gia nhập quân ngũ, bảo vệ lãnh thổ quốc “Nếu không, toàn bộ người của gia tộc Thượng Quan sẽ bị lưu đày tới Tây Bắc!”
Diệp Huyền Tần cũng cảnh cáo thêm một câu: "Khuyên các người đừng có mà giở trò. "Nếu không tôi không ngại khiến cho dòng họ Thượng Quan hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Diệp Huyền Tần và Độc Lang rời đi.
Bà cụ Thượng Quan suy sụp nằm liệt dưới đất, trong nháy mắt như già đi cả mấy chục tuổi.
Gia tộc Thượng Quan tổng cộng có một trăm hai mươi hậu duệ.
Bọn họ là khung xương của gia tộc Thượng Quan, chống đỡ sản nghiệp to lớn của gia tộc Thượng Quan.
Nếu rút ra một trăm người đi tòng quân, gia tộc Thượng Quan chắc chắn sẽ sụp đổ.
Hơn nữa, những người này đều được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được sự khốc liệt của chiến trường chứ.
Thế này có khác gì diệt tộc đâu!
Làm sao bây giờ?
Nên làm như thế nào bây giờ?
Từ trước đến nay bà cụ Thượng Quan chưa từng trải qua chuyện tuyệt vọng như vậy. Lão tổ Thượng Quan còn tuyệt vọng hơn cả bà cụ Thượng Quan.
Hiện giờ xem ra, muốn giải cổ độc cho Diệp Huyền Tần cũng không được nữa rồi.
Ông ta tuyệt vọng tới nỗi muốn chết đi.
Có điều rất nhanh sau đó, bỗng nhiên tinh thần chiến đấu của ông ta lại hừng hực lên.
Ông ta phẫn nộ quát: "Cứ khóc lóc sướt mướt thế này thì ra thể thống gì, vực dậy tinh thần cho tôi.” "Gia tộc Thượng Quan chúng ta vẫn chưa bị dồn vào đường cùng.
Mọi người đều sôi nổi trở lại, tò mò nhìn lão tổ Thượng Quan.
Đã bị Diệp Huyền Tần ép tới mức này mà vẫn chưa phải đường cùng sao? Hay là lão tổ có cách cứu vãn?
Bà cụ Thượng Quan cẩn thận nói: “Lão tổ, ông nói những lời này là có ý gì?” “Diệp Huyền Tần quen biết với tướng quân Trấn Huy, hiện giờ tướng quân Trấn Huy đích thân đàn áp gia tộc Thượng Quan chúng ta." "Gia tộc Thượng Quan chúng ta không hề có sức lực phản kháng." “Thế này còn chưa tính là đường cùng sao?"
Hừ!
Lão tổ Thượng Quan hừ lạnh một tiếng: “Anh ta có cái rắm quen biết tướng quân Trấn Huy “Tôi đột nhiên nhớ tới, tướng quân Trấn Huy cũng từng làm ở Cương Đạo Liên.” “Chắc chắn là Diệp Huyền Tần đã nói gì đó với tướng quân Trấn Huy, tướng quân Trấn Huy vì muốn báo thù cho tư lệnh Mã đã chết nên mới làm như vậy.” “Diệp Huyền Tần cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.”
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh: “Ồ, đúng là có lý. “Tuy là vậy nhưng tướng quân Trấn Huy đã tự mình hạ lệnh, chúng ta cũng không dám cãi lời.”
Lão tổ Thượng Quan nói: “Tướng quân Trấn Huy đúng là rất mạnh, nhưng cũng không mạnh đến nỗi không thể chống lại đượcc."
Bình luận facebook