Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1097
Chương 1097: Chiến loạn
**********
Ôi, xem ra cách duy nhất để giữ được mạng cho hai người chính là phải đồng ý với yêu cầu hống hách của Trương Kỳ Phi.
Dẫn đầu đoàn người là một tên đầu trọc.
Hắn đi đến trước mặt Trương Kỳ Phi nói: “Ủ uôi, anh Phi, đứa nào đánh anh thảm thế" “Hôm nay các anh em sẽ báo thù cho anh."
Trương Kỳ Phi cười lạnh nhìn Diệp Huyền Tần: “Hai con chó khốn kiếp, giờ tao cho chúng mày một cơ hội sống đấy. “Quỳ xuống van xin rồi đánh gẫy chân mình đi, ông đây sẽ tha chết cho chúng mày, thế nào hả?”
Độc Lang: “Chẳng thế nào cả. “Rượu mời không uống lại muốn uống
X rượu phạt." Trương Kỳ Phi nghiến răng: “Ông phải đánh chết hai con chó chúng mày.”
Không đợi hắn mắng xong, Diệp Huyền Tần không do dự cho hẳn một bạt tai.
Mẹ nó!
Trương Kỳ Phi nổi trận lôi đình: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ “Đầu trọc, đánh chết hai con chó này... Diệp Huyền Tần lại đạp vào đầu gối hắn.
Hai chữ “Cho tao” còn chưa kịp nói ra đã phải nuốt ngược trở vào.
Thần Soái há có thể để hạng người mạt hạng này nhục mạ?
Răng rắc!
Đầu gối của Trương Kỳ Phi bị đạp gẫy làm hắn không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.
Tiếng kêu thảm thiết văng vẳng trong đầu quần chúng.
Quần chúng nhìn mà ngu người.
Người ta kêu hơn ba chục đàn em bao vây khử bọn họ, vậy mà bọn họ còn dám kiêu ngạo, lại còn đánh người ta, đúng là đang đi tìm chết.
Đầu trọc tức điên: “Các anh em, xông lên” “Đánh chết hai con chó...”
Độc Lang tiện tay đoạt lấy ống thép từ trong tay hắn, đập cho hắn ngất xỉu.
Hai chữ “này đi” cũng không thoát ra được khỏi mồm hắn.
Giết!
Âm thanh vang dội rung chuyển cả linh đường!
Hơn ba chục tên du côn như thủy triều xông lên, gậy gộc trong tay hướng về phía Độc Lang.
Độc Lang trực tiếp hòa vào trong đám người, tay nâng lên gậy đưa xuống nhịp nhàng.
Tiếng va chạm vang lên không ngừng đi kèm với tiếng kêu gào thảm thiết của đám người kia!
Không đến một phút toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở hổn hển của đám du côn.
X
Hơn ba mươi tên côn đồ đều bị Độc Lang đá bay ra khỏi linh đường, nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn không còn sức chống cự
Vẫn còn hai con cá sa lưới nãy giờ giấy chết trong linh đường.
Độc Lang xông lên, đạp bọn chúng bay ra bên ngoài. “Một đám sâu mọt tụi bay không có tư cách tiến vào lĩnh đường của anh em tao!”
Tên đầu trọc hôn mê cuối cùng cũng tỉnh
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoài lại. nghi về cuộc đời.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Vừa có chuyện gì xảy ra vậy?
Chấn động.
Lúc này trong lòng quần chúng không còn gì ngoài chấn động.
Tên này là cỗ máy chiến đấu hình người hay sao?
Trong một phút đánh ngã hơn ba chục
X tên du côn, đến trên ti vi còn không dám diễn như vậy!
Diệp Huyền Tân hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn Trương Kỳ Phi: “Đây hẳn không phải là át chủ bài của anh chứ?" “Còn gì nữa không? Nếu không thì giờ tôi sẽ tiễn anh lên đường”
Trương Kỳ Phi vốn đang sang chấn tâm lý cực độ lúc này mới hồi hồn.
Hắn rống lên liên hồi: “Chúng mày Chúng mày giữa ban ngày ban mặt hành hung đánh người, chúng mày... chúng mày là bè lũ khủng bố. “Giờ tao gọi anh em tao, để anh em tao đến đích thân trừng trị chúng mày. “Anh em của anh? Là thần thánh phương nào?” Diệp Huyền Tần hỏi.
Trương Kỳ Phi: “Anh em tao là chính trị viên bộ võ trang huyện!” “Chúng mày chờ đấy... Chúng mày gây ra đại họa rồi, chúng mày sẽ phải chịu sự trừng phạt của tòa án quân sự!”
Diệp Huyền Tần nhún nhún vai: “Cho anh
X nửa tiếng gọi người đó đến.” "Nếu không giờ tôi sẽ cho anh biết thế nào là chết!”
Trương Kỳ Phi tay chân cuống cuồng rút điện thoại ra gọi.
Diệp Huyền Tần cũng lấy điện thoại ra tra xem biên chế của bộ vũ trang huyện.
Cuối cùng anh phát hiện ra bộ vũ trang của huyện này thuộc quyền của Sói Hoang.
Diệp Huyền Tần gọi ngay một cuộc cho Sói Hoang: “Sói Hoang, đến đây đi.” “Có mấy con sâu mọt cần cậu đích thân trừng trị."
**********
Ôi, xem ra cách duy nhất để giữ được mạng cho hai người chính là phải đồng ý với yêu cầu hống hách của Trương Kỳ Phi.
Dẫn đầu đoàn người là một tên đầu trọc.
Hắn đi đến trước mặt Trương Kỳ Phi nói: “Ủ uôi, anh Phi, đứa nào đánh anh thảm thế" “Hôm nay các anh em sẽ báo thù cho anh."
Trương Kỳ Phi cười lạnh nhìn Diệp Huyền Tần: “Hai con chó khốn kiếp, giờ tao cho chúng mày một cơ hội sống đấy. “Quỳ xuống van xin rồi đánh gẫy chân mình đi, ông đây sẽ tha chết cho chúng mày, thế nào hả?”
Độc Lang: “Chẳng thế nào cả. “Rượu mời không uống lại muốn uống
X rượu phạt." Trương Kỳ Phi nghiến răng: “Ông phải đánh chết hai con chó chúng mày.”
Không đợi hắn mắng xong, Diệp Huyền Tần không do dự cho hẳn một bạt tai.
Mẹ nó!
Trương Kỳ Phi nổi trận lôi đình: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ “Đầu trọc, đánh chết hai con chó này... Diệp Huyền Tần lại đạp vào đầu gối hắn.
Hai chữ “Cho tao” còn chưa kịp nói ra đã phải nuốt ngược trở vào.
Thần Soái há có thể để hạng người mạt hạng này nhục mạ?
Răng rắc!
Đầu gối của Trương Kỳ Phi bị đạp gẫy làm hắn không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.
Tiếng kêu thảm thiết văng vẳng trong đầu quần chúng.
Quần chúng nhìn mà ngu người.
Người ta kêu hơn ba chục đàn em bao vây khử bọn họ, vậy mà bọn họ còn dám kiêu ngạo, lại còn đánh người ta, đúng là đang đi tìm chết.
Đầu trọc tức điên: “Các anh em, xông lên” “Đánh chết hai con chó...”
Độc Lang tiện tay đoạt lấy ống thép từ trong tay hắn, đập cho hắn ngất xỉu.
Hai chữ “này đi” cũng không thoát ra được khỏi mồm hắn.
Giết!
Âm thanh vang dội rung chuyển cả linh đường!
Hơn ba chục tên du côn như thủy triều xông lên, gậy gộc trong tay hướng về phía Độc Lang.
Độc Lang trực tiếp hòa vào trong đám người, tay nâng lên gậy đưa xuống nhịp nhàng.
Tiếng va chạm vang lên không ngừng đi kèm với tiếng kêu gào thảm thiết của đám người kia!
Không đến một phút toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở hổn hển của đám du côn.
X
Hơn ba mươi tên côn đồ đều bị Độc Lang đá bay ra khỏi linh đường, nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn không còn sức chống cự
Vẫn còn hai con cá sa lưới nãy giờ giấy chết trong linh đường.
Độc Lang xông lên, đạp bọn chúng bay ra bên ngoài. “Một đám sâu mọt tụi bay không có tư cách tiến vào lĩnh đường của anh em tao!”
Tên đầu trọc hôn mê cuối cùng cũng tỉnh
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoài lại. nghi về cuộc đời.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Vừa có chuyện gì xảy ra vậy?
Chấn động.
Lúc này trong lòng quần chúng không còn gì ngoài chấn động.
Tên này là cỗ máy chiến đấu hình người hay sao?
Trong một phút đánh ngã hơn ba chục
X tên du côn, đến trên ti vi còn không dám diễn như vậy!
Diệp Huyền Tân hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn Trương Kỳ Phi: “Đây hẳn không phải là át chủ bài của anh chứ?" “Còn gì nữa không? Nếu không thì giờ tôi sẽ tiễn anh lên đường”
Trương Kỳ Phi vốn đang sang chấn tâm lý cực độ lúc này mới hồi hồn.
Hắn rống lên liên hồi: “Chúng mày Chúng mày giữa ban ngày ban mặt hành hung đánh người, chúng mày... chúng mày là bè lũ khủng bố. “Giờ tao gọi anh em tao, để anh em tao đến đích thân trừng trị chúng mày. “Anh em của anh? Là thần thánh phương nào?” Diệp Huyền Tần hỏi.
Trương Kỳ Phi: “Anh em tao là chính trị viên bộ võ trang huyện!” “Chúng mày chờ đấy... Chúng mày gây ra đại họa rồi, chúng mày sẽ phải chịu sự trừng phạt của tòa án quân sự!”
Diệp Huyền Tần nhún nhún vai: “Cho anh
X nửa tiếng gọi người đó đến.” "Nếu không giờ tôi sẽ cho anh biết thế nào là chết!”
Trương Kỳ Phi tay chân cuống cuồng rút điện thoại ra gọi.
Diệp Huyền Tần cũng lấy điện thoại ra tra xem biên chế của bộ vũ trang huyện.
Cuối cùng anh phát hiện ra bộ vũ trang của huyện này thuộc quyền của Sói Hoang.
Diệp Huyền Tần gọi ngay một cuộc cho Sói Hoang: “Sói Hoang, đến đây đi.” “Có mấy con sâu mọt cần cậu đích thân trừng trị."
Bình luận facebook