Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1371
Chương 1369
Chỉ là, việc xây dựng phủ Thân Vương lại từ đầu tốn quá nhiều thời gian và sức lực.
Sau một hồi suy nghĩ, anh ta nhanh chóng nghĩ ra một ý tưởng.
Tại sao không lấy nhà họ Thiên của chiến thần Côn Luân làm nền móng để làm lại thành phủ Thân Vương cho mình.
Anh ta quyết định giả mạo thành Chiến thần Côn Luân, quản lý nhà họ Thiên trước, sau đó từng bước biển nhà họ Thiên thành phủ Thân Vương.
Trải qua chuỗi sự việc này, Hòa Mạnh Trường về cơ bản khẳng định được rằng Chiến thần Côn Luân không phải là cường giả cấp Vương.
Cường giả cấp Vương, là một người khác.
Chẳng ai có thể biết được cường giả cấp Vương rốt cuộc là ai.
Anh ta đã phi nước đại vào sâu trong Đại Hạ, tốc độ đạt đến 100 mét/giây.
Hòa Mạnh Trường tin chắc rằng chỉ cần anh ta tăng cường luyện tập, sớm muộn gì cũng có thể vượt qua tốc độ âm thanh.
Đến tối, anh ta thành công đạt được mục đích: tổng bộ Kính Lang.
Chiến thần Côn Luân đang nghỉ ngơi dưỡng sức tại tổng bộ Kính Lang.
Kính Lang được canh phòng nghiêm ngặt, không chỉ có lính canh gác ngoài, bảo vệ bí mật mà còn có thiết bị chống trộm công nghệ cao.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều vô dụng trước cường giả cấp Vương.
Hòa Mạnh Trường dường như không tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng đột nhập vào Kính Lang, nhanh chóng khóa gian phòng mà chiến thần Côn Luân đang nghỉ ngơi.
Chiến thần Côn Luân sau khi suýt tử trận trong trận chiến lần trước với Thần Soái, thì luôn ở trong Kính Lang tu dưỡng.
Giờ đây, vết thương của ông ta cơ bản đã được chữa lành, sức mạnh gần như đã hoàn toàn phục hồi. Truyện hay luôn có tại — T rùmTruyện.c o m —
Không tới mấy ngày nữa là có thể về lại nhà họ Thiên.
“Cũng không biết nhà họ Thiên bây giờ như thế nào rồi?”
“Có Lam Khiết ngồi ở vị trí gia chủ của nhà họ Thiên, nhà họ Thiên có lẽ đã hùng mạnh hơn.”
Ông ta lẩm bẩm hai câu liền chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Nhưng khi nằm trên giường, ông ta mới thấy có gì đó không ổn. Giác quan thứ sáu mãnh liệt của ông ta cảm nhận được dường như trong phòng đang có thêm một người.
Ông ta nghi ngờ nhìn xung quanh. Đến khi ánh mắt ông ta lia đến phía sau cửa sổ, cơ thể nhất thời không kìm được mà run lên.
Không biết đã có người đứng bên cửa sổ từ bao giờ.
Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ nhất là ông ta thậm chí còn chẳng mảy may nhận ra sự tồn tại của người kia.
Mẹ kiếp!
Đối phương rốt cuộc là ai, bản thân đường đường là chiến thần mà đến hơi thở của đối phương cũng không nhận ra chút gì.
Thực lực của đối phương, vượt xa ông ta.
“Cậu là ai?” Chiến Thần Côn Luân biến sắc, ngạc hỏi, theo quán tính nắm lấy khẩu súng lục bên cạnh.
Tuy nhiên, tay ông ta còn chưa chạm vào khẩu súng lục thì đối phương đã di chuyển rồi.
Tốc độ của anh ta nhanh như chớp, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt chiến thần Côn Luân, một đấm giáng vào thái dương ông.
Chiến thần Côn Luân thậm chí đến cơ hội đánh trả cũng không có, liền ngất ngay tại chỗ.
Đây, chính là thực lực của cấp Vương, cho dù là chiến thần, trước mặt anh ta cũng không có sức địch lại.
Hòa Mạnh Trường vác chiến thần Côn Luân bị đánh cho hôn mê, nhẹ nhàng tẩu thoát khỏi Kính Lang, vì cả hai nhìn giống nhau nên chẳng có bất kỳ ai phát hiện.
Anh ta chạy như điên một quãng đường suốt đêm, cuối cùng cũng đến núi Trung Nam.
Trong núi Trung Nam, có một môn phiệt lớn sống ẩn với thế giới.
Môn phiệt lớn cách biệt với thế giới này, ngày thường vì trốn tránh nên không ra ngoài, không hỏi chuyện thế gian.
Thậm chí, số người biết đến sự tôn tại của môn phiệt này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ẩn sĩ của môn phiệt này có sở trường thay đổi tướng mạo, Hòa Mạnh Trường quyết định mời ẩn sĩ của môn phiệt ra tay biến anh ta thành hình dáng của chiến thân Côn Luân.
Bằng cách này, anh ta có thể mang thân phận của chiến thân Côn Luân, có thể đường đường chính chính nắm lấy nhà họ Thiên và biến nó thành một “phủ Thân Vương” khác.
Những năm đầu, vua cha anh ta và Thanh Thiên từng có qua lại với một phiệt ẩn danh này, ẩn sĩ trong môn phiết nợ vua cha anh ta một ân tình.
Anh ta tin rằng các ẩn sĩ môn phiệt sẽ giúp mình.
Anh ta vác theo Chiến thân Côn Luân, tiến sâu vào núi Trung Nam, cuối cùng biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Ba ngày sau, núi Trung Nam.
Một bóng người chậm rãi bước ra khỏi dãy núi.
Người này, bất ngờ là chiến thần Côn Luân.
Tuy nhiên, chiến thần Côn Luân này không phải là Chiến thân Côn Luân thật.
Anh ta là do Hòa Mạnh Trường giả mạo thành.
Chỉ là, việc xây dựng phủ Thân Vương lại từ đầu tốn quá nhiều thời gian và sức lực.
Sau một hồi suy nghĩ, anh ta nhanh chóng nghĩ ra một ý tưởng.
Tại sao không lấy nhà họ Thiên của chiến thần Côn Luân làm nền móng để làm lại thành phủ Thân Vương cho mình.
Anh ta quyết định giả mạo thành Chiến thần Côn Luân, quản lý nhà họ Thiên trước, sau đó từng bước biển nhà họ Thiên thành phủ Thân Vương.
Trải qua chuỗi sự việc này, Hòa Mạnh Trường về cơ bản khẳng định được rằng Chiến thần Côn Luân không phải là cường giả cấp Vương.
Cường giả cấp Vương, là một người khác.
Chẳng ai có thể biết được cường giả cấp Vương rốt cuộc là ai.
Anh ta đã phi nước đại vào sâu trong Đại Hạ, tốc độ đạt đến 100 mét/giây.
Hòa Mạnh Trường tin chắc rằng chỉ cần anh ta tăng cường luyện tập, sớm muộn gì cũng có thể vượt qua tốc độ âm thanh.
Đến tối, anh ta thành công đạt được mục đích: tổng bộ Kính Lang.
Chiến thần Côn Luân đang nghỉ ngơi dưỡng sức tại tổng bộ Kính Lang.
Kính Lang được canh phòng nghiêm ngặt, không chỉ có lính canh gác ngoài, bảo vệ bí mật mà còn có thiết bị chống trộm công nghệ cao.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều vô dụng trước cường giả cấp Vương.
Hòa Mạnh Trường dường như không tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng đột nhập vào Kính Lang, nhanh chóng khóa gian phòng mà chiến thần Côn Luân đang nghỉ ngơi.
Chiến thần Côn Luân sau khi suýt tử trận trong trận chiến lần trước với Thần Soái, thì luôn ở trong Kính Lang tu dưỡng.
Giờ đây, vết thương của ông ta cơ bản đã được chữa lành, sức mạnh gần như đã hoàn toàn phục hồi. Truyện hay luôn có tại — T rùmTruyện.c o m —
Không tới mấy ngày nữa là có thể về lại nhà họ Thiên.
“Cũng không biết nhà họ Thiên bây giờ như thế nào rồi?”
“Có Lam Khiết ngồi ở vị trí gia chủ của nhà họ Thiên, nhà họ Thiên có lẽ đã hùng mạnh hơn.”
Ông ta lẩm bẩm hai câu liền chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Nhưng khi nằm trên giường, ông ta mới thấy có gì đó không ổn. Giác quan thứ sáu mãnh liệt của ông ta cảm nhận được dường như trong phòng đang có thêm một người.
Ông ta nghi ngờ nhìn xung quanh. Đến khi ánh mắt ông ta lia đến phía sau cửa sổ, cơ thể nhất thời không kìm được mà run lên.
Không biết đã có người đứng bên cửa sổ từ bao giờ.
Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ nhất là ông ta thậm chí còn chẳng mảy may nhận ra sự tồn tại của người kia.
Mẹ kiếp!
Đối phương rốt cuộc là ai, bản thân đường đường là chiến thần mà đến hơi thở của đối phương cũng không nhận ra chút gì.
Thực lực của đối phương, vượt xa ông ta.
“Cậu là ai?” Chiến Thần Côn Luân biến sắc, ngạc hỏi, theo quán tính nắm lấy khẩu súng lục bên cạnh.
Tuy nhiên, tay ông ta còn chưa chạm vào khẩu súng lục thì đối phương đã di chuyển rồi.
Tốc độ của anh ta nhanh như chớp, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt chiến thần Côn Luân, một đấm giáng vào thái dương ông.
Chiến thần Côn Luân thậm chí đến cơ hội đánh trả cũng không có, liền ngất ngay tại chỗ.
Đây, chính là thực lực của cấp Vương, cho dù là chiến thần, trước mặt anh ta cũng không có sức địch lại.
Hòa Mạnh Trường vác chiến thần Côn Luân bị đánh cho hôn mê, nhẹ nhàng tẩu thoát khỏi Kính Lang, vì cả hai nhìn giống nhau nên chẳng có bất kỳ ai phát hiện.
Anh ta chạy như điên một quãng đường suốt đêm, cuối cùng cũng đến núi Trung Nam.
Trong núi Trung Nam, có một môn phiệt lớn sống ẩn với thế giới.
Môn phiệt lớn cách biệt với thế giới này, ngày thường vì trốn tránh nên không ra ngoài, không hỏi chuyện thế gian.
Thậm chí, số người biết đến sự tôn tại của môn phiệt này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ẩn sĩ của môn phiệt này có sở trường thay đổi tướng mạo, Hòa Mạnh Trường quyết định mời ẩn sĩ của môn phiệt ra tay biến anh ta thành hình dáng của chiến thân Côn Luân.
Bằng cách này, anh ta có thể mang thân phận của chiến thân Côn Luân, có thể đường đường chính chính nắm lấy nhà họ Thiên và biến nó thành một “phủ Thân Vương” khác.
Những năm đầu, vua cha anh ta và Thanh Thiên từng có qua lại với một phiệt ẩn danh này, ẩn sĩ trong môn phiết nợ vua cha anh ta một ân tình.
Anh ta tin rằng các ẩn sĩ môn phiệt sẽ giúp mình.
Anh ta vác theo Chiến thân Côn Luân, tiến sâu vào núi Trung Nam, cuối cùng biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Ba ngày sau, núi Trung Nam.
Một bóng người chậm rãi bước ra khỏi dãy núi.
Người này, bất ngờ là chiến thần Côn Luân.
Tuy nhiên, chiến thần Côn Luân này không phải là Chiến thân Côn Luân thật.
Anh ta là do Hòa Mạnh Trường giả mạo thành.