Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1502
Chương 1502: Chắc chắn lấy được nguyên vẹn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lúc này, Chiến thần Côn Luân có thể từ chối
được sao?
Đương nhiên không thể.
Nếu như ông ta từ chối, ông ta có thể biết chắc chắn rằng nhà họ Chung có thể giết chết ông ta ngay tại chỗ hay không.
Ông ta đạt đến cấp Vương, có thể ở bên ngoài tung hoành ngang dọc không phải là giả.
Nhưng ở trước mặt nhà họ Chung thì chỉ như miếng thịt trên thớt, mặc người ta xâu xé.
Dù sao thì ở bên ngoài vẫn luôn đồn rằng nhà
họ Chung có cường giả cấp cao nhất.
Chung Mục Tú nói: “Đương nhiên là chắc chắn lấy được nguyên vẹn."
“Trong ngày hôm nay tôi sẽ mang linh thạch tới cho hai người luôn.
"Hai người ở đây chờ tôi một lát
Chung Mục Tú nói xong thì đi vòng về cửa đá.
Thiên Hành Kiện lau mồ hôi lạnh trên trán: "Vua cha, liệu ông Chung có phải là môn chủ nhà họ Chung không?”
“Nếu như chúng ta tạo dựng mối quan hệ với môn chủ nhà họ Chung thì sẽ chỉ có trăm cái lợi mà không có hại nào với nhà họ Thiên chúng ta.
“Tham gia kế hoạch lớn của nhà họ Chung là vinh hạnh của chúng ta."
Chiến thần Côn Luân dở khóc dở cười: “Môn chủ nhà họ Chung? Con nghĩ nhiều rồi.”
“Ông ta cùng lắm chỉ là đệ tử ngoại môn của nhà họ Chung mà thôi.”
Cái gì!
Thiên Hành Kiện trợn mắt há mồm, vẻ mặt sợ
hãi.
Chung Mục Tú chỉ là đệ tử ngoại môn của nhà họ Chung!
Nhưng dù ông ta chỉ là đệ tử ngoại môn, Chiến thần Côn Luân đường đường là vương giả cũng phải quỳ gối trước ông ta.
Môn phiệt Chung Tự vô cùng mạnh mẽ và khủng bố, vượt qua sức tưởng tượng của Thiên Hành Kiện rất nhiều lần.
Không bao lâu sau, cửa đá nhà họ Chung lại
mở ra.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ trong màn sương mù dày đặc.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện mắt chữ A mồm chữ O đứng ngây ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Suýt chút nữa tim nhảy ra ngoài!
Độc Lang!
Người đi từ bên trong ra chính là Độc Lang!
Thuộc hạ của Diệp Huyền Tần, Độc Lang của đội cảm tử Lang Vương!
Trời đất ạ, không ngờ Độc Lang cũng có quen biết với người của môn phiệt Chung Tự.
Không những thế, nhìn dáng vẻ này của anh ta, quan hệ của anh ta và môn phiệt Chung Tự còn tốt hơn cả quan hệ của ông ta và môn phiệt Chung Tự.
Ít nhất, Độc Lang có thể đi vào nhà họ Chung, còn ông ta lại không có tư cách ấy.
Nếu để Độc Lang biết ông ta có ý đồ với mỏ
linh thạch.
Ông ta còn có thể giành được lợi lộc gì không?
Độc Lang lên tiếng trước: “Còn ngẩn ra đấy làm gì?”
“Đi thôi, đi lấy linh thạch với tôi.”
Há?
Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện nghe vậy thì ngu người luôn.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Chiến thần Côn
Luân đã khôi phục lại tinh thần: “Ông là... Chung
Mục Tủ sao?”
“Độc Lang" gật đầu: “Không sai!” Sự lo lắng trong lòng Chiến thần Côn Luân
được thả xuống, đồng thời ông ta cũng hiểu ra. Hóa ra, Chung Mục Tú giả mạo Độc Lang, tới lăng của hoàng đế Lương Yên trộm linh thạch.
Ông ta giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Thuật dịch dung của nhà họ Chung quả nhiên danh bất hư truyền.
“Nếu ông không chủ động mở miệng nói ra thân phận của mình thì tôi cũng tin ông là Độc Lang thật đấy.”
Chung Mục Tú khẽ cười: “Việc nhỏ như con thỏ, không đáng nhắc đến.
Thiên Hành Kiện đi phía sau hai người, đầu óc như trên máy.
Từ cái lần vua cha của cậu ta – Chiến thần Côn Luân trở về từ Kính Lang.
Thiên Hành Kiện vẫn luôn cảm thấy vua cha mình có gì đó là lạ, so với lúc trước cứ như hai người khác nhau.
Bây giờ cậu ta thấy được thuật dịch dung cao siêu của nhà họ Chung.
Thiên Hành Kiện không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Chiến thần Côn Luân này là vua cha cậu ta hay cũng do người nào đó dùng thuật dịch dung giả mao.
Nhưng không cần biết người này có thân phận
gì.
Ông ta luôn giúp đỡ cậu ta, thậm chí còn muốn giúp cậu ta thành cường giả cấp Vương.
Ông ta chính là vua cha của cậu ta
Diệp Huyền Tần và Độc Lang đi tới lăng của hoàng đế Lương Yên.
Sau đó, Diệp Huyền Tần muốn dùng thân phận chiến sĩ thông thường, được Độc Lang sắp xếp đi canh giữ quặng mỏ ở cạnh linh cữu.
Diệp Huyền Tần tin rằng, bây giờ Chiến thần Côn Luân đã hành động rồi, liên lạc với chiến sĩ làm phản, trộm thứ mà chính anh ta trông coi.
Anh chỉ cần ở gần mỏ linh thạch ôm cây đợi thỏ là được.
Độc Lang nhìn Diệp Huyền Tần trong bộ quần áo chiến sĩ thông thường nói: “Anh, có người trong Độc Tự lang quân nhận ra anh."
bị lộ mất."
“Anh cứ đi vào như vậy sẽ Diệp Huyền Tần: "Không sao.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lúc này, Chiến thần Côn Luân có thể từ chối
được sao?
Đương nhiên không thể.
Nếu như ông ta từ chối, ông ta có thể biết chắc chắn rằng nhà họ Chung có thể giết chết ông ta ngay tại chỗ hay không.
Ông ta đạt đến cấp Vương, có thể ở bên ngoài tung hoành ngang dọc không phải là giả.
Nhưng ở trước mặt nhà họ Chung thì chỉ như miếng thịt trên thớt, mặc người ta xâu xé.
Dù sao thì ở bên ngoài vẫn luôn đồn rằng nhà
họ Chung có cường giả cấp cao nhất.
Chung Mục Tú nói: “Đương nhiên là chắc chắn lấy được nguyên vẹn."
“Trong ngày hôm nay tôi sẽ mang linh thạch tới cho hai người luôn.
"Hai người ở đây chờ tôi một lát
Chung Mục Tú nói xong thì đi vòng về cửa đá.
Thiên Hành Kiện lau mồ hôi lạnh trên trán: "Vua cha, liệu ông Chung có phải là môn chủ nhà họ Chung không?”
“Nếu như chúng ta tạo dựng mối quan hệ với môn chủ nhà họ Chung thì sẽ chỉ có trăm cái lợi mà không có hại nào với nhà họ Thiên chúng ta.
“Tham gia kế hoạch lớn của nhà họ Chung là vinh hạnh của chúng ta."
Chiến thần Côn Luân dở khóc dở cười: “Môn chủ nhà họ Chung? Con nghĩ nhiều rồi.”
“Ông ta cùng lắm chỉ là đệ tử ngoại môn của nhà họ Chung mà thôi.”
Cái gì!
Thiên Hành Kiện trợn mắt há mồm, vẻ mặt sợ
hãi.
Chung Mục Tú chỉ là đệ tử ngoại môn của nhà họ Chung!
Nhưng dù ông ta chỉ là đệ tử ngoại môn, Chiến thần Côn Luân đường đường là vương giả cũng phải quỳ gối trước ông ta.
Môn phiệt Chung Tự vô cùng mạnh mẽ và khủng bố, vượt qua sức tưởng tượng của Thiên Hành Kiện rất nhiều lần.
Không bao lâu sau, cửa đá nhà họ Chung lại
mở ra.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ trong màn sương mù dày đặc.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện mắt chữ A mồm chữ O đứng ngây ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Suýt chút nữa tim nhảy ra ngoài!
Độc Lang!
Người đi từ bên trong ra chính là Độc Lang!
Thuộc hạ của Diệp Huyền Tần, Độc Lang của đội cảm tử Lang Vương!
Trời đất ạ, không ngờ Độc Lang cũng có quen biết với người của môn phiệt Chung Tự.
Không những thế, nhìn dáng vẻ này của anh ta, quan hệ của anh ta và môn phiệt Chung Tự còn tốt hơn cả quan hệ của ông ta và môn phiệt Chung Tự.
Ít nhất, Độc Lang có thể đi vào nhà họ Chung, còn ông ta lại không có tư cách ấy.
Nếu để Độc Lang biết ông ta có ý đồ với mỏ
linh thạch.
Ông ta còn có thể giành được lợi lộc gì không?
Độc Lang lên tiếng trước: “Còn ngẩn ra đấy làm gì?”
“Đi thôi, đi lấy linh thạch với tôi.”
Há?
Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện nghe vậy thì ngu người luôn.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Chiến thần Côn
Luân đã khôi phục lại tinh thần: “Ông là... Chung
Mục Tủ sao?”
“Độc Lang" gật đầu: “Không sai!” Sự lo lắng trong lòng Chiến thần Côn Luân
được thả xuống, đồng thời ông ta cũng hiểu ra. Hóa ra, Chung Mục Tú giả mạo Độc Lang, tới lăng của hoàng đế Lương Yên trộm linh thạch.
Ông ta giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Thuật dịch dung của nhà họ Chung quả nhiên danh bất hư truyền.
“Nếu ông không chủ động mở miệng nói ra thân phận của mình thì tôi cũng tin ông là Độc Lang thật đấy.”
Chung Mục Tú khẽ cười: “Việc nhỏ như con thỏ, không đáng nhắc đến.
Thiên Hành Kiện đi phía sau hai người, đầu óc như trên máy.
Từ cái lần vua cha của cậu ta – Chiến thần Côn Luân trở về từ Kính Lang.
Thiên Hành Kiện vẫn luôn cảm thấy vua cha mình có gì đó là lạ, so với lúc trước cứ như hai người khác nhau.
Bây giờ cậu ta thấy được thuật dịch dung cao siêu của nhà họ Chung.
Thiên Hành Kiện không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Chiến thần Côn Luân này là vua cha cậu ta hay cũng do người nào đó dùng thuật dịch dung giả mao.
Nhưng không cần biết người này có thân phận
gì.
Ông ta luôn giúp đỡ cậu ta, thậm chí còn muốn giúp cậu ta thành cường giả cấp Vương.
Ông ta chính là vua cha của cậu ta
Diệp Huyền Tần và Độc Lang đi tới lăng của hoàng đế Lương Yên.
Sau đó, Diệp Huyền Tần muốn dùng thân phận chiến sĩ thông thường, được Độc Lang sắp xếp đi canh giữ quặng mỏ ở cạnh linh cữu.
Diệp Huyền Tần tin rằng, bây giờ Chiến thần Côn Luân đã hành động rồi, liên lạc với chiến sĩ làm phản, trộm thứ mà chính anh ta trông coi.
Anh chỉ cần ở gần mỏ linh thạch ôm cây đợi thỏ là được.
Độc Lang nhìn Diệp Huyền Tần trong bộ quần áo chiến sĩ thông thường nói: “Anh, có người trong Độc Tự lang quân nhận ra anh."
bị lộ mất."
“Anh cứ đi vào như vậy sẽ Diệp Huyền Tần: "Không sao.
Bình luận facebook