• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần (50 Viewers)

  • Chap-168

Chương 168




Hạ Mộng tươi cười nhìn về phía Diệp Huyền Tần: “Ông chủ Tần nói không sai, khách sạn này chính là của anh ấy.”



Chu Việt cười lạnh: “Hừ, nghe thấy chưa hả Diệp Huyền Tần, anh còn có lời gì muốn nói thì…đợi đã, giám đốc Mộng, ngài nói gì cơ?”



Tất cả những người khác cũng đều cảm thấy vô cùng hoài nghi bản thân nghe nhầm rồi, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Mộng.



Hạ Mộng đi thẳng tới bên cạnh Diệp Huyền Tần, cung kính nói: “Ông chủ Tần, thật sự rất xin lỗi, ảnh hưởng tới tâm trạng dùng bữa của ngài rồi.”



Diệp Huyền Tần gật đầu: “Không có gì.”



Hạ Mộng rút một phần hợp đồng từ trong túi ra, đưa cho Từ Lam Khiết: “Cô Lam Khiết, đây là quà sinh nhật mà ông chủ Tần tặng cho cô, xin vui lòng nhận lấy.”



Từ Lam Khiết mơ hồ không hiểu hỏi lại: “Đây là thứ gì thế?”



Hạ Mộng nói: “Cô mở ra liền biết rồi.”



Từ Lam Khiết vô cùng cẩn thận mở hợp đồng ra, cẩn thận xem qua một lượt.



Một lát sau, cảm xúc của cô vô cùng kích động, dùng sức dụi mắt, sợ rằng bản thân đã nhìn nhầm: “Tôi…tôi không nhìn lầm chứ, đây là…đây là hợp đồng nhận mua cổ phần của khách sạn Thủy Cung?”



“3% cổ phần! Diệp Huyền Tần, anh tặng cho em 3% cổ phần của khách sạn Thủy Cung?”



Diệp Huyền Tần gật đầu: “Có thích không?”



Trái tim Từ Lam Khiết thình thịch đập loạn trong lồng ngực: “Nói cho em biết, đây…đây rốt cuộc là chuyện gì? Anh mua lại cổ phần của khách sạn Thủy Cung từ lúc nào thế?”



“Không thể nào, chuyện này là không thể!” Chu Việt như phát điên giật lấy hợp đồng, cẩn thận nghiên cứu một lượt.



Một lát sau, cả người hắn run lên, hợp đồng rơi xuống đất.



Giấy trắng mực đen viết vô cùng rõ ràng, Diệp Huyền Tần thu mua 3% cổ phần của khách sạn Thủy Cung, sau đó tặng lại cho Từ Lam Khiết.



Tất cả mọi người khiếp sợ.



Đến cả Chu Việt cũng xác nhận qua rồi, xem ra phần hợp đồng này không phải giả.



Hơn nữa, Hạ Mộng làm sao có thể đưa tới một hợp đồng giả chứ.



Cũng tức là nói, khách sạn này thực sự là của nhà người ta.



Người ta đem đồ của mình đi tặng…cũng không có vấn đề gì hết!



Ánh mắt khó tin của tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần.



Cậu ta không phải là một tội phạm cải tạo sao, sao có thể có nhiều tiền như vậy, đủ để mua cả cổ phần của Thủy Cung?!



3% cổ phần, giá trị lên tới mấy chục tỉ chứ.



Chiếc nhẫn kim cương mấy tỷ kia của Chu Việt cũng trở nên vô cùng mờ nhạt trước bản hợp đồng này!



Sự chuyển biến thần kì này khiến cho Lý Khả Diệu vô cùng hưng phấn.



Bà cười nói: “Giám đốc Mộng, tôi có một chuyện muốn thỉnh giáo, con rể tôi tặng cho tôi bức tranh chữ này không có vấn đề gì chứ?”



Nói là “thỉnh giáo”, nhưng thực tế chính là vả mặt lại những kẻ ngồi kia.



Hạ Mộng vội vàng nói: “Tất cả đồ vật trong khách sạn Thủy Cung này đều là của ông chủ Tần và cô Từ Lam Khiết, họ tặng đồ của mình cho bác, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi ạ.”



“Vậy thì tốt.” Lý Khả Diệu cười khanh khách nói: “Có điều Huyền Tần, món quà này của con tuy đắt nhưng cũng không tốt bằng bức tranh chữ kia của Chu Việt.”



“Con nhìn bức tranh chữ của người ta đi, to như vậy, bức tranh chữ này của người ta cũng phải tới mấy tỷ…Chu Việt mua đáng giá rồi.”



Mấy tỉ!



Mắt cả nhà bác gái đều trợn ngược lên. Lúc còn trẻ Lý Khả Diệu từng là chuyên gia khảo cổ, đồ mà cô ta đã giám định thì cũng phải đúng tới tám chín phần: “Quý giá như vậy sao?”



Lý Khả Diệu gật đầu nói: “Theo như tôi biết, quy cách tranh chữ của triều Minh không lớn như vậy. Bức tranh Đường Bá Hổ này của nhà mấy người hẳn bức tranh chữ lớn đầu tiên của triều Minh, viết lại lịch sử.”



“Đồ cổ có thể viết lại lịch sử, có thể không đáng giá sao?”



Đây là đang uyển chuyển chỉ ra tranh chữ của cậu ta chỉ là hàng giả mà thôi!



Phì!



Từ Lam Khiết không nhịn được phải bật cười.



Mẹ từ lúc nào đã học được cách sát thương người khác từ chỗ Cá Nhỏ thế.



Hơn nữa dẫm đối phương cũng rất có tính kĩ thuật, đầu tiên là nâng người ta lên cao một chút, sau đó mới hung hăng đè xuống…



Mặt cả nhà bác gái đều đen lại.



Chu Việt vội vàng giải thích nói: “Lý Khả Diệu, bà không cần phải nói linh tinh. Bà cũng không phải người triều Minh, làm sao biết được bức tranh chữ lớn như thế này của triều Minh chứ?”



Lúc này Hạ Mộng đột nhiên kinh ngạc nói: “Ấy, kì lạ thật, tại sao bức tranh chữ này lại rơi vào tay mấy người thế?””
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom