Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1730
Chương 1730: Đại chiến
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc trước, Kiếm Long Vương thật đã bị Cầu Bá Vương bẻ gãy trong trận đại chiến đó.
Hiện tại, Diệp Huyền Tần chỉ có thể lấy kình khí để làm thành Kiếm Long Vương. Diệp Huyền Tâm: “Âm
Ti mau nghe lệnh” “Âm Ti đánh cắp vận nước, làm loạn khắp chốn, mưu đồ phản nghịch, dựa theo luật của Đại Hạ, phải bị giết chết.” “Tôi thực lòng khuyên anh hãy đầu hàng, như vậy tôi có thể cho anh một cái chết thoải mái.
Cầu Bá Vương cười gắn lên, nói: "Ha ha, một tuyệt điện cường giả lại dám uy hiếp ba tuyệt điện cường giả sao? Hơn nữa chúng tôi còn có thêm một Ma Vương nữa. Anh không cảm thấy ngây thơ buồn cười sao?"
Diệp Huyền Tần: “Chỉ với một tuyệt điện cường giả cũng đủ chém chết anh rồi.” “Được lắm.”
Người trẻ tuổi đội nón lá rộng vành bỗng nhiên kêu lên một câu.
Anh ta đã băng bó xong vết thương của Chúc CửuÂm. Chúc Cửu Âm đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tuy nhiên, đôi mắt đỏ thẫm của nó vẫn nhìn chăm chăm vào Diệp Huyền Tần, tràn ngập sát khí.
Người trẻ tuổi đội nón lá rộng vành: “Diệp Huyền Tần, quả nhiên là anh không khiến tôi thất vọng mà.” “Tôi cũng biết, anh vô cùng quyết đoán, sớm muộn cũng tìm được tới nơi này.”
Diệp Huyền Tầm: “Anh là ai?”
Người trẻ tuổi đội nón lá rộng vành: “Tôi là đàn chủ của phần tư Âm Ti này, Diệp Hiến Tần.
Diệp Hiện Tần sao?
Diệp Huyền Tần hơi ngẩn người ra. Tên của anh chỉ khác tên anh ta một chữ. Hơn nữa, dáng vẻ của đối phương cũng có nhiều nét tương tự với anh.
Thậm chí, ngay cả giọng nói cũng có nhiều điểm giống nhau.
Chẳng nhẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao? Trong vấn đề này, Diệp Huyền Tần còn quá nhiều thắc mắc.
Nhưng mà anh vẫn từ từ xuất ra một kình khí đại dương: “Kể cả là đàn chủ phần mười hay phần chín thì cũng sẽ chết hết dưới kiếm của tôi.” “Hôm nay, sẽ đến phiên của anh, đàn chủ thứ tư. Diệp Hiến Tần khoát tay nói: “Từ từ đã.” “Diệp Huyền Tần, tôi có mấy lời muốn nói với anh. “Nói mau.”
Giọng nói của Diệp Huyền Tần lạnh như băng.Diệp Hiến Tần nói: "Anh có biết không? Những năm gần đây, tôi vẫn luôn muốn tìm anh.” “Chỉ là, nghĩa phụ nói thời cơ chín muồi vẫn chưa tới, không để cho tôi đi.” “Hôm nay, thời cơ này cũng đã đến rồi. Cũng đúng lúc anh tới nơi đây, đỡ mất công tôi phải tìm.” “Chỉ có thể nói, tất cả những chuyện này là ông trời sắp xếp. Hôm nay là ngày anh phải chết, anh có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được.”
Diệp Huyền Tần nghe anh ta nói vậy trở nên mơ hồ: “Anh tìm tôi làm gì, thời cơ chưa chín muồi là sao, anh có ý gì?”
Diệp Hiến Tần: “Đừng nóng vội, từ từ nghe tôi nói.” “Mục đích tôi tìm anh, đương nhiên là để thay thế anh”
Diệp Huyền Tần: “Anh muốn cướp đi danh nghĩa Thần Soái của tôi sao?” “Anh đây thuộc tà môn ngoại đạo, không thể gánh vác được danh xưng Thần Soái của tôi đâu.” “Không không không.”
Diệp Hiến Tần vội vàng lắc đầu từ chối: “Tôi cũng không định cướp mất danh xưng Thần Soái của anh đầu, tôi cũng không cần tới nó.” “Ý tôi là, thay thế chính bản thân anh, thay thế tất cả của anh.” “Bao gồm cả địa vị, tài sản, người thân, bạn bè. Tóm lại, chính là muốn thay thế tất cả của anh.
Diệp Huyền Tần càng trở nên mơ hồ: “Bằng cáchnào?”
Diệp Hiện Tân cười thần bí, rồi sau đó chậm rãi tháo nón lá rộng vành xuống.
Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt đó sau chiếc nón lá. Diệp Huyền Tần nhất thời như bị sét đánh ngang người.
Khuôn mặt của Diệp Hiến Tần giống y đúc khuôn mặt của anh! Thậm chí mỗi biểu cảm trên khuôn mặt cũng không khác nhau mấy.
Chuyện này... chuyện này...
Trên đời này sao có thể có hai người giống nhau đến như vậy chứ, giống như anh em sinh đôi vậy.
Không, đến anh em sinh đôi cũng không giống nhau đến mức vậy.
Dù sao thì, biểu cảm của anh em sinh đôi cũng không thể giống nhau y đúc được.
Còn anh ta thì như bản sao của chính Diệp Huyền Tần vậy.
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi, cổ bình tĩnh lại: “Anh... rốt cuộc anh là ai?” “Tại sao lại giống y đúc tôi như vậy chứ?” Diệp Hiến Tần: “Tôi, chính là anh.” “Không, nói đúng thì, anh, chính là tôi.” Diệp Huyền Tần: "Lời này có ý gì?”
Diệp Hiến Tần hơi bực mình: “Hài dà, anh cần gì phải tìm nguyên nhân rốt cuộc là gì cơ chứ. “Được rồi, dù sao thì anh cũng sắp phải chết rồi, nói sự thật cho anh biết cũng không sao cả.
Xem ảnh 1
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc trước, Kiếm Long Vương thật đã bị Cầu Bá Vương bẻ gãy trong trận đại chiến đó.
Hiện tại, Diệp Huyền Tần chỉ có thể lấy kình khí để làm thành Kiếm Long Vương. Diệp Huyền Tâm: “Âm
Ti mau nghe lệnh” “Âm Ti đánh cắp vận nước, làm loạn khắp chốn, mưu đồ phản nghịch, dựa theo luật của Đại Hạ, phải bị giết chết.” “Tôi thực lòng khuyên anh hãy đầu hàng, như vậy tôi có thể cho anh một cái chết thoải mái.
Cầu Bá Vương cười gắn lên, nói: "Ha ha, một tuyệt điện cường giả lại dám uy hiếp ba tuyệt điện cường giả sao? Hơn nữa chúng tôi còn có thêm một Ma Vương nữa. Anh không cảm thấy ngây thơ buồn cười sao?"
Diệp Huyền Tần: “Chỉ với một tuyệt điện cường giả cũng đủ chém chết anh rồi.” “Được lắm.”
Người trẻ tuổi đội nón lá rộng vành bỗng nhiên kêu lên một câu.
Anh ta đã băng bó xong vết thương của Chúc CửuÂm. Chúc Cửu Âm đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tuy nhiên, đôi mắt đỏ thẫm của nó vẫn nhìn chăm chăm vào Diệp Huyền Tần, tràn ngập sát khí.
Người trẻ tuổi đội nón lá rộng vành: “Diệp Huyền Tần, quả nhiên là anh không khiến tôi thất vọng mà.” “Tôi cũng biết, anh vô cùng quyết đoán, sớm muộn cũng tìm được tới nơi này.”
Diệp Huyền Tầm: “Anh là ai?”
Người trẻ tuổi đội nón lá rộng vành: “Tôi là đàn chủ của phần tư Âm Ti này, Diệp Hiến Tần.
Diệp Hiện Tần sao?
Diệp Huyền Tần hơi ngẩn người ra. Tên của anh chỉ khác tên anh ta một chữ. Hơn nữa, dáng vẻ của đối phương cũng có nhiều nét tương tự với anh.
Thậm chí, ngay cả giọng nói cũng có nhiều điểm giống nhau.
Chẳng nhẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao? Trong vấn đề này, Diệp Huyền Tần còn quá nhiều thắc mắc.
Nhưng mà anh vẫn từ từ xuất ra một kình khí đại dương: “Kể cả là đàn chủ phần mười hay phần chín thì cũng sẽ chết hết dưới kiếm của tôi.” “Hôm nay, sẽ đến phiên của anh, đàn chủ thứ tư. Diệp Hiến Tần khoát tay nói: “Từ từ đã.” “Diệp Huyền Tần, tôi có mấy lời muốn nói với anh. “Nói mau.”
Giọng nói của Diệp Huyền Tần lạnh như băng.Diệp Hiến Tần nói: "Anh có biết không? Những năm gần đây, tôi vẫn luôn muốn tìm anh.” “Chỉ là, nghĩa phụ nói thời cơ chín muồi vẫn chưa tới, không để cho tôi đi.” “Hôm nay, thời cơ này cũng đã đến rồi. Cũng đúng lúc anh tới nơi đây, đỡ mất công tôi phải tìm.” “Chỉ có thể nói, tất cả những chuyện này là ông trời sắp xếp. Hôm nay là ngày anh phải chết, anh có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được.”
Diệp Huyền Tần nghe anh ta nói vậy trở nên mơ hồ: “Anh tìm tôi làm gì, thời cơ chưa chín muồi là sao, anh có ý gì?”
Diệp Hiến Tần: “Đừng nóng vội, từ từ nghe tôi nói.” “Mục đích tôi tìm anh, đương nhiên là để thay thế anh”
Diệp Huyền Tần: “Anh muốn cướp đi danh nghĩa Thần Soái của tôi sao?” “Anh đây thuộc tà môn ngoại đạo, không thể gánh vác được danh xưng Thần Soái của tôi đâu.” “Không không không.”
Diệp Hiến Tần vội vàng lắc đầu từ chối: “Tôi cũng không định cướp mất danh xưng Thần Soái của anh đầu, tôi cũng không cần tới nó.” “Ý tôi là, thay thế chính bản thân anh, thay thế tất cả của anh.” “Bao gồm cả địa vị, tài sản, người thân, bạn bè. Tóm lại, chính là muốn thay thế tất cả của anh.
Diệp Huyền Tần càng trở nên mơ hồ: “Bằng cáchnào?”
Diệp Hiện Tân cười thần bí, rồi sau đó chậm rãi tháo nón lá rộng vành xuống.
Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt đó sau chiếc nón lá. Diệp Huyền Tần nhất thời như bị sét đánh ngang người.
Khuôn mặt của Diệp Hiến Tần giống y đúc khuôn mặt của anh! Thậm chí mỗi biểu cảm trên khuôn mặt cũng không khác nhau mấy.
Chuyện này... chuyện này...
Trên đời này sao có thể có hai người giống nhau đến như vậy chứ, giống như anh em sinh đôi vậy.
Không, đến anh em sinh đôi cũng không giống nhau đến mức vậy.
Dù sao thì, biểu cảm của anh em sinh đôi cũng không thể giống nhau y đúc được.
Còn anh ta thì như bản sao của chính Diệp Huyền Tần vậy.
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi, cổ bình tĩnh lại: “Anh... rốt cuộc anh là ai?” “Tại sao lại giống y đúc tôi như vậy chứ?” Diệp Hiến Tần: “Tôi, chính là anh.” “Không, nói đúng thì, anh, chính là tôi.” Diệp Huyền Tần: "Lời này có ý gì?”
Diệp Hiến Tần hơi bực mình: “Hài dà, anh cần gì phải tìm nguyên nhân rốt cuộc là gì cơ chứ. “Được rồi, dù sao thì anh cũng sắp phải chết rồi, nói sự thật cho anh biết cũng không sao cả.
Xem ảnh 1
Bình luận facebook