Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-201
Chương 201
Kẻ điên, kẻ điên!
Tim của mọi người đập thình thịch.
Chỉ một lời không hợp liền chặt tay của người ta, cắt động mạch của người ta… Quả thực anh còn tàn nhẫn hơn cả Chu Lam!
Diệp Huyền Tần vừa đeo bao tay màu trắng vừa nói: “Từ giờ trở đi, ai lại lấy điện thoại di động ra có ý đồ muốn liên lạc với bên ngoài, chết!”
“Nói cách khác, hiện tại tính mạng của các người đang nằm trong tay tôi!”
Ngông cuồng!
Ngông cuồng đến mức không chịu nổi!
Mấy chục tính mạng con người đang nằm trong tay của anh, anh đã xem chính mình lớn đến mức vượt qua pháp luật!
Có điều, mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có trời mới biết tên liều mạng này sẽ làm ra những chuyện quá đáng gì.
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số điện thoại của Thẩm Hải.
“Tiếp theo đây khi tôi đọc đến tên ai thì hãy để ông chủ của họ đến một chuyến quán bar Dạ Sắc nhận người.”
“Nếu như không đến, người đó sẽ chết, công ty cũng sẽ đóng cửa.”
“Lưu Tam Hoa, Trương Nhất Phong, Lưu Vạn Vạn…”
Trong danh sách tên, ngoại trừ tên của Vương Tiến Cường ra thì anh đều đã đọc hết rồi.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt quái lạ để nhìn anh.
Bọn họ ra sức làm việc cho công ty, dương như đã bao quát hết tất cả các ngành nghề trong giới kinh doanh ở thành phố Tân Hải này.
Khả năng của tên này có thể ảnh hưởng đến toàn bộ giới kinh doanh của thành phố Tân Hải sao? Đùa nhau chắc?
Chuyện này…Khoác lác hơi quá rồi.
Vương Tiến Cường cố nén đau đớn, mắng: “Diệp Huyền Tần, mẹ kiếp mày lại ở chỗ này cố làm ra vẻ bí ẩn rồi.”
“Coi như ở trên thương trường mày cũng có chút khả năng nhưng chắc chắn cũng không có quyền thế.“”
“Vừa nãy mày không đọc đến tên của tao có phải là vì biết ông đây đang làm việc ở đơn vị công an nên không dám đụng vào có đúng không.”
“Hiện tại mà thả tao ra thì tao có thể không truy cứu trách nhiệm hình sự của mày.”
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Sở dĩ không đọc tên anh là bởi vì tôi chính là ông chủ của anh.”
Ha!
Vương Tiến Cường giễu cợt nói: “Ông chủ của ông đây là ai chẳng lẽ ông đây lại không biết? Mày đừng có làm ra vẻ ở đây nữa, giả bộ đến nổi lòi đuôi sói rồi.”
Lúc này, Phạm Vân Hà cũng đến rồi.
Cảnh tượng lộn xộn trước mắt làm con ngươi của Phạm Vân Hà co rút nhanh: “Rốt cuộc là nơi này đã xảy ra chuyện gì rồi? Sẽ không phải có người đã phát sinh xung đột Diệp Huyền Tần chứ?”
Lưu Vạn Vạn vội vã tiến lên nghênh đón: “Chị Vân Hà, mau ngồi xuống mau ngồi xuống.”
Lưu Vạn Vạn là cấp dưới của Phạm Vân Hà, hai người lại còn có quan hệ bạn học, quan hệ bình thường cũng rất tốt.
Phạm Vân Hà không ngồi xuống mà hỏi cô ta: “Chỗ này đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Phạm Vân Hà, Lưu Vạn Vạn là nhân viên của cô sao?”
Phạm Vân Hà vội vàng gật đầu: “Đúng.”
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn cái chậu chứa đầy rượu trắng nói: “Bảo Lưu Vạn Vạn uống hết chén rượu này, nếu không, chết!”
“Cút!” Lưu Vạn Vạn nổi giận mắng: “Con mẹ nó, anh là cái thá gì mà dám chỉ tay năm ngón với bà chủ của chúng tôi, có biết bây giờ Phạm Vân Hà bà chủ của khách sạn Thủy Cung…”
Chát!
Phạm Vân Hà bỗng nhiên vung bàn tay lên thẳng thắn lưu loát cho Lưu Vạn Vạn một cái tát: “Không nghe thấy anh Tần nói gì sao? Lấy này chậu rượu uống hết cho tôi, nếu còn thừa lại một giọt thì tôi tuyệt không tha cho cô.”
Cái gì!
Toàn trường ồ lên!
Năm đó hoa khôi của trường người bắt nạt Diệp Huyền Tần nhiều nhất, bây giờ lại là cổ đông của khách sạn Thủy Cung lại đối với Diệp Huyền Tần nói gì nghe nấy!
Tình huống có chút không đúng lắm.
Lưu Vạn Vạn che mặt lại, không thể tin được nhìn Phạm Vân Hà: “Chị Vân Hà, chị… chị vì đồ bỏ đi này mà đánh em?”
Phạm Vân Hà cười lạnh: “Đánh cô? Không đánh chết cô thì đã A Di Đà Phật rồi.”
“Là ai cho cô dũng khí đụng đến ông chủ của chúng ta!”
“Ông chủ của chúng ta?” Trong lúc nhất thời Lưu Vạn Vạn không thể phục hồi tinh thần được: “Chị Vân Hà, chị có ý gì?”
Phạm Vân Hà lạnh lùng nói: “Còn nhớ quãng thời gian trước có ông chủ lớn thu mua ba phần mười cổ phần của khách sạn Thủy Cung không? Thật ra ông chủ lớn kia chính là anh Tần!”
Htí!
Trong đám người vang lên một loạt âm thanh hít khí lạnh!
Quãng thời gian trước chuyện huyên náo rầm rộ rằng cổ phần Thủy Cung đã được chuyển nhượng cho người khác, từ đầu đến cuối đều do Diệp Huyền Tần gây nên!
Mẹ nó, đây chính là đồ bỏ đi nổi tiếng ở thời kỳ đi học sao? Hiện nay làm sao lại có tiền như vậy!
Tốc độ trưởng thành không khỏi quá nhanh đi!”
Kẻ điên, kẻ điên!
Tim của mọi người đập thình thịch.
Chỉ một lời không hợp liền chặt tay của người ta, cắt động mạch của người ta… Quả thực anh còn tàn nhẫn hơn cả Chu Lam!
Diệp Huyền Tần vừa đeo bao tay màu trắng vừa nói: “Từ giờ trở đi, ai lại lấy điện thoại di động ra có ý đồ muốn liên lạc với bên ngoài, chết!”
“Nói cách khác, hiện tại tính mạng của các người đang nằm trong tay tôi!”
Ngông cuồng!
Ngông cuồng đến mức không chịu nổi!
Mấy chục tính mạng con người đang nằm trong tay của anh, anh đã xem chính mình lớn đến mức vượt qua pháp luật!
Có điều, mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có trời mới biết tên liều mạng này sẽ làm ra những chuyện quá đáng gì.
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số điện thoại của Thẩm Hải.
“Tiếp theo đây khi tôi đọc đến tên ai thì hãy để ông chủ của họ đến một chuyến quán bar Dạ Sắc nhận người.”
“Nếu như không đến, người đó sẽ chết, công ty cũng sẽ đóng cửa.”
“Lưu Tam Hoa, Trương Nhất Phong, Lưu Vạn Vạn…”
Trong danh sách tên, ngoại trừ tên của Vương Tiến Cường ra thì anh đều đã đọc hết rồi.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt quái lạ để nhìn anh.
Bọn họ ra sức làm việc cho công ty, dương như đã bao quát hết tất cả các ngành nghề trong giới kinh doanh ở thành phố Tân Hải này.
Khả năng của tên này có thể ảnh hưởng đến toàn bộ giới kinh doanh của thành phố Tân Hải sao? Đùa nhau chắc?
Chuyện này…Khoác lác hơi quá rồi.
Vương Tiến Cường cố nén đau đớn, mắng: “Diệp Huyền Tần, mẹ kiếp mày lại ở chỗ này cố làm ra vẻ bí ẩn rồi.”
“Coi như ở trên thương trường mày cũng có chút khả năng nhưng chắc chắn cũng không có quyền thế.“”
“Vừa nãy mày không đọc đến tên của tao có phải là vì biết ông đây đang làm việc ở đơn vị công an nên không dám đụng vào có đúng không.”
“Hiện tại mà thả tao ra thì tao có thể không truy cứu trách nhiệm hình sự của mày.”
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Sở dĩ không đọc tên anh là bởi vì tôi chính là ông chủ của anh.”
Ha!
Vương Tiến Cường giễu cợt nói: “Ông chủ của ông đây là ai chẳng lẽ ông đây lại không biết? Mày đừng có làm ra vẻ ở đây nữa, giả bộ đến nổi lòi đuôi sói rồi.”
Lúc này, Phạm Vân Hà cũng đến rồi.
Cảnh tượng lộn xộn trước mắt làm con ngươi của Phạm Vân Hà co rút nhanh: “Rốt cuộc là nơi này đã xảy ra chuyện gì rồi? Sẽ không phải có người đã phát sinh xung đột Diệp Huyền Tần chứ?”
Lưu Vạn Vạn vội vã tiến lên nghênh đón: “Chị Vân Hà, mau ngồi xuống mau ngồi xuống.”
Lưu Vạn Vạn là cấp dưới của Phạm Vân Hà, hai người lại còn có quan hệ bạn học, quan hệ bình thường cũng rất tốt.
Phạm Vân Hà không ngồi xuống mà hỏi cô ta: “Chỗ này đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Phạm Vân Hà, Lưu Vạn Vạn là nhân viên của cô sao?”
Phạm Vân Hà vội vàng gật đầu: “Đúng.”
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn cái chậu chứa đầy rượu trắng nói: “Bảo Lưu Vạn Vạn uống hết chén rượu này, nếu không, chết!”
“Cút!” Lưu Vạn Vạn nổi giận mắng: “Con mẹ nó, anh là cái thá gì mà dám chỉ tay năm ngón với bà chủ của chúng tôi, có biết bây giờ Phạm Vân Hà bà chủ của khách sạn Thủy Cung…”
Chát!
Phạm Vân Hà bỗng nhiên vung bàn tay lên thẳng thắn lưu loát cho Lưu Vạn Vạn một cái tát: “Không nghe thấy anh Tần nói gì sao? Lấy này chậu rượu uống hết cho tôi, nếu còn thừa lại một giọt thì tôi tuyệt không tha cho cô.”
Cái gì!
Toàn trường ồ lên!
Năm đó hoa khôi của trường người bắt nạt Diệp Huyền Tần nhiều nhất, bây giờ lại là cổ đông của khách sạn Thủy Cung lại đối với Diệp Huyền Tần nói gì nghe nấy!
Tình huống có chút không đúng lắm.
Lưu Vạn Vạn che mặt lại, không thể tin được nhìn Phạm Vân Hà: “Chị Vân Hà, chị… chị vì đồ bỏ đi này mà đánh em?”
Phạm Vân Hà cười lạnh: “Đánh cô? Không đánh chết cô thì đã A Di Đà Phật rồi.”
“Là ai cho cô dũng khí đụng đến ông chủ của chúng ta!”
“Ông chủ của chúng ta?” Trong lúc nhất thời Lưu Vạn Vạn không thể phục hồi tinh thần được: “Chị Vân Hà, chị có ý gì?”
Phạm Vân Hà lạnh lùng nói: “Còn nhớ quãng thời gian trước có ông chủ lớn thu mua ba phần mười cổ phần của khách sạn Thủy Cung không? Thật ra ông chủ lớn kia chính là anh Tần!”
Htí!
Trong đám người vang lên một loạt âm thanh hít khí lạnh!
Quãng thời gian trước chuyện huyên náo rầm rộ rằng cổ phần Thủy Cung đã được chuyển nhượng cho người khác, từ đầu đến cuối đều do Diệp Huyền Tần gây nên!
Mẹ nó, đây chính là đồ bỏ đi nổi tiếng ở thời kỳ đi học sao? Hiện nay làm sao lại có tiền như vậy!
Tốc độ trưởng thành không khỏi quá nhanh đi!”
Bình luận facebook