Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2147
Chương 2147: Trong nhà có một kẻ trộm
Ông chủ Trương cũng không thèm nghe Diệp Huyền Tần nói, đi như bay ra ngoài.
Diệp Huyền Tần hét lên: “Ông chủ Trương, đừng có hoảng hốt mà rời đi trước như vậy chứ, ông còn chưa có xong việc đánh cược đâu đấy.
Ông ta dừng bước, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào anh: “Họ Diệp kia, tôi tặng cho anh một lời khuyên, làm người nên giữ lại một đường lui, ngày sau còn gặp lại, anh không cần phải chọc tôi nóng nảy lên như vậy đâu…
Vẻ mặt anh ra vẻ không sao cả nói: “Tôi chính là muốn ép chết ông đấy, ông có thể làm gì được đây?” Tôi
Ông chủ Trương siết chặt nắm tay, vang lên tiếng răng rắc đầy rung động: “Họ Diệp kia, anh xác thật là có khả năng khiến cho tôi lo lắng. Nhưng mà dù tôi có cho anh thuê toà nhà văn phòng này miễn phí thì anh có dám tới ở hay không? Vạn nhất có xảy ra hỏa hoạn hoặc là các vấn đề khác thì sao. Lúc đó cho dù các người muốn chạy cũng chạy không thoát được.”
Trong giọng điệu ông ta lộ ra tràn ngập uy hiếp, ẩn ý là, nếu như anh sống trong tòa nhà thì ông ta cũng có thể châm lửa đốt cháy được nó. Diệp Huyền Tần nói: “Dám, đương nhiên là dám rồi chứ sao mà không. Hơn nữa, cho dù người tới ở không được thì nuôi động vật, gia súc và một số thứ khác trong đó cũng không tệ.
Tôi…
Ông chủ Trương thực sự bị ép cho nóng nảy.
Bản thân ông ta đã rất tàn nhẫn, họ Diệp kia so với ông ta còn tàn nhẫn hơn!
Nhưng mà Tống Thanh Nhàn lại bị biểu hiện của ông chủ Trương dọa sợ.
Cô ta cẩn thận nói: “Anh Diệp, hay… tôi thấy hay là thôi Tục ngữ nói, thà rằng chọc giận Diêm La Vương chứ đi.” đừng nên chọc ghẹo lũ quỷ nhỏ.
Diêm vương lo liệu mọi việc, trong lòng còn có kiêng nể, xuống tay ắt có chừng mực.
Nhưng loại quỷ nhỏ này đã không được dẫn dắt lại còn không có vướng bận, cái chuyện điên khùng gì cũng có thể làm ra được.
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Nếu như thái độ của ông ta tốt hơn một chút, cho tôi thấy ông ta đã biết sai mà cầu xin chúng ta, nói không chừng tôi sẽ để cho ông ta một con đường sống”
“Nhưng ông ta lại đe dọa chúng ta, người như ông ta thì cần gì phải hạ thủ lưu tình cơ chứ?”
Ông chủ Trương nghiến răng: “Được, được, vậy đảm các người cứ dọn vào ở đi, tôi mong rằng các người sẽ không hối hận.
Ông chủ Trương quay lưng bỏ đi.
Diệp Huyền Tần nói với Tổng Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, thông báo cho nhân viên công ty tiếp tục đến tòa nhà của ông chủ Trương để làm việc đi.”
Tống Thanh Nhàn hơi lo lắng nói: “Anh nói liệu ông chủ Trương có thể động tay động chân ở tòa nhà này hay không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cử người đến bảo vệ tòa nhà kia 24/24. Một gã thương nhân nghèo bé nhỏ, tôi thực sự còn chưa để vào mắt đầu.
Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Được. Bây giờ tôi lập tức đi thông báo cho nhân viên công ty đi.”
Khi ông chủ Trương trở về nhà, ông ta càng nghĩ càng giận sôi cả máu.
Kể từ khi kinh doanh thất bại, sau khi công ty của ông ta phá sản, toà nhà văn phòng đó là nguồn thu nhập duy nhất của ông ta.
Nhưng mà hôm nay, nguồn thu nhập duy nhất này cũng không còn nữa rồi.
Ông chủ Trương thực sự hoang mang, không biết về sau phải đi con đường này như thế nào.
“Mỹ Lệ, Mỹ Lệ, trưa nay ăn cái gì vậy?” Ông ta ngồi phịch xuống ghế sofa, lớn tiếng gọi người vợ tên Mỹ Lệ. Có điều lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Ài.
Ông chủ Trương liên tục thở dài: “Chắc là lại đi dạo trung tâm thương mại rồi.”
“Về sau mình cũng không thể cung cấp nhiều hơn cho cô ta tiêu xài. Không biết liệu cô ta có bỏ mình mà đi hay không
Ông ta rút điều thuốc ra, chuẩn bị hút thuốc giải sầu. Nhưng mà lúc này ông ta lại phát hiện, chiếc bật lửa không biết đã rơi ở chỗ nào rồi.
“Chết tiệt!” Ông chủ Trương tức giận đá một cước, làm cho cái bàn thủng một lỗ thật to: “Người xui xẻo đúng là uống nước lạnh cũng bị mắc nghẹn mà.”
Ông ta vội vàng lục tung lên đi tìm cái bật lửa. Nhưng tìm kiếm một hồi, ông ta lại phát hiện có gì đó không ổn.
Những vật dụng có giá trị trong nhà này, như là dây chuyền vàng, nhẫn kim cương, ngọc bích,… tất cả đều không thấy nữa.
Chết tiệt, khổng phải trong nhà bị kẻ trộm đột nhập đó chứ?
Ông ta vội vàng lao về phía két sắt.
May mắn thật, két sắt vẫn còn nguyên vẹn không có hư hao gì.
Ông ta cẩn thận mở khóa mật mã ra, vừa nhìn lập tức chết lặng tại chỗ.
Két sắt trống rỗng, sáu trăm triệu đồng trong đó đã không cánh mà bay.
Gặp quỷ rồi!
Ông ta nhảy lên cao tận ba mét.
Két sắt vẫn còn tốt, tại sao tiền ở bên trong lại không còn được cơ chứ?
Chẳng lẽ kẻ trộm biết mật khẩu nhà ông ta à?
Làm sao có thể như thế được!
Trong lòng ông chủ Trương càng lúc càng luống cuống, lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Bùm!
Trên bãi đậu xe bên ngoài, mồi hồi tiếng động cơ gầm rú đột nhiên vang lên. Ông ta nương theo tiếng động nhìn lại, phát hiện có người đang khởi động chiếc xe của ông ta trên đường.
Ông chủ Trương cũng không thèm nghe Diệp Huyền Tần nói, đi như bay ra ngoài.
Diệp Huyền Tần hét lên: “Ông chủ Trương, đừng có hoảng hốt mà rời đi trước như vậy chứ, ông còn chưa có xong việc đánh cược đâu đấy.
Ông ta dừng bước, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào anh: “Họ Diệp kia, tôi tặng cho anh một lời khuyên, làm người nên giữ lại một đường lui, ngày sau còn gặp lại, anh không cần phải chọc tôi nóng nảy lên như vậy đâu…
Vẻ mặt anh ra vẻ không sao cả nói: “Tôi chính là muốn ép chết ông đấy, ông có thể làm gì được đây?” Tôi
Ông chủ Trương siết chặt nắm tay, vang lên tiếng răng rắc đầy rung động: “Họ Diệp kia, anh xác thật là có khả năng khiến cho tôi lo lắng. Nhưng mà dù tôi có cho anh thuê toà nhà văn phòng này miễn phí thì anh có dám tới ở hay không? Vạn nhất có xảy ra hỏa hoạn hoặc là các vấn đề khác thì sao. Lúc đó cho dù các người muốn chạy cũng chạy không thoát được.”
Trong giọng điệu ông ta lộ ra tràn ngập uy hiếp, ẩn ý là, nếu như anh sống trong tòa nhà thì ông ta cũng có thể châm lửa đốt cháy được nó. Diệp Huyền Tần nói: “Dám, đương nhiên là dám rồi chứ sao mà không. Hơn nữa, cho dù người tới ở không được thì nuôi động vật, gia súc và một số thứ khác trong đó cũng không tệ.
Tôi…
Ông chủ Trương thực sự bị ép cho nóng nảy.
Bản thân ông ta đã rất tàn nhẫn, họ Diệp kia so với ông ta còn tàn nhẫn hơn!
Nhưng mà Tống Thanh Nhàn lại bị biểu hiện của ông chủ Trương dọa sợ.
Cô ta cẩn thận nói: “Anh Diệp, hay… tôi thấy hay là thôi Tục ngữ nói, thà rằng chọc giận Diêm La Vương chứ đi.” đừng nên chọc ghẹo lũ quỷ nhỏ.
Diêm vương lo liệu mọi việc, trong lòng còn có kiêng nể, xuống tay ắt có chừng mực.
Nhưng loại quỷ nhỏ này đã không được dẫn dắt lại còn không có vướng bận, cái chuyện điên khùng gì cũng có thể làm ra được.
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Nếu như thái độ của ông ta tốt hơn một chút, cho tôi thấy ông ta đã biết sai mà cầu xin chúng ta, nói không chừng tôi sẽ để cho ông ta một con đường sống”
“Nhưng ông ta lại đe dọa chúng ta, người như ông ta thì cần gì phải hạ thủ lưu tình cơ chứ?”
Ông chủ Trương nghiến răng: “Được, được, vậy đảm các người cứ dọn vào ở đi, tôi mong rằng các người sẽ không hối hận.
Ông chủ Trương quay lưng bỏ đi.
Diệp Huyền Tần nói với Tổng Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, thông báo cho nhân viên công ty tiếp tục đến tòa nhà của ông chủ Trương để làm việc đi.”
Tống Thanh Nhàn hơi lo lắng nói: “Anh nói liệu ông chủ Trương có thể động tay động chân ở tòa nhà này hay không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cử người đến bảo vệ tòa nhà kia 24/24. Một gã thương nhân nghèo bé nhỏ, tôi thực sự còn chưa để vào mắt đầu.
Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Được. Bây giờ tôi lập tức đi thông báo cho nhân viên công ty đi.”
Khi ông chủ Trương trở về nhà, ông ta càng nghĩ càng giận sôi cả máu.
Kể từ khi kinh doanh thất bại, sau khi công ty của ông ta phá sản, toà nhà văn phòng đó là nguồn thu nhập duy nhất của ông ta.
Nhưng mà hôm nay, nguồn thu nhập duy nhất này cũng không còn nữa rồi.
Ông chủ Trương thực sự hoang mang, không biết về sau phải đi con đường này như thế nào.
“Mỹ Lệ, Mỹ Lệ, trưa nay ăn cái gì vậy?” Ông ta ngồi phịch xuống ghế sofa, lớn tiếng gọi người vợ tên Mỹ Lệ. Có điều lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Ài.
Ông chủ Trương liên tục thở dài: “Chắc là lại đi dạo trung tâm thương mại rồi.”
“Về sau mình cũng không thể cung cấp nhiều hơn cho cô ta tiêu xài. Không biết liệu cô ta có bỏ mình mà đi hay không
Ông ta rút điều thuốc ra, chuẩn bị hút thuốc giải sầu. Nhưng mà lúc này ông ta lại phát hiện, chiếc bật lửa không biết đã rơi ở chỗ nào rồi.
“Chết tiệt!” Ông chủ Trương tức giận đá một cước, làm cho cái bàn thủng một lỗ thật to: “Người xui xẻo đúng là uống nước lạnh cũng bị mắc nghẹn mà.”
Ông ta vội vàng lục tung lên đi tìm cái bật lửa. Nhưng tìm kiếm một hồi, ông ta lại phát hiện có gì đó không ổn.
Những vật dụng có giá trị trong nhà này, như là dây chuyền vàng, nhẫn kim cương, ngọc bích,… tất cả đều không thấy nữa.
Chết tiệt, khổng phải trong nhà bị kẻ trộm đột nhập đó chứ?
Ông ta vội vàng lao về phía két sắt.
May mắn thật, két sắt vẫn còn nguyên vẹn không có hư hao gì.
Ông ta cẩn thận mở khóa mật mã ra, vừa nhìn lập tức chết lặng tại chỗ.
Két sắt trống rỗng, sáu trăm triệu đồng trong đó đã không cánh mà bay.
Gặp quỷ rồi!
Ông ta nhảy lên cao tận ba mét.
Két sắt vẫn còn tốt, tại sao tiền ở bên trong lại không còn được cơ chứ?
Chẳng lẽ kẻ trộm biết mật khẩu nhà ông ta à?
Làm sao có thể như thế được!
Trong lòng ông chủ Trương càng lúc càng luống cuống, lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Bùm!
Trên bãi đậu xe bên ngoài, mồi hồi tiếng động cơ gầm rú đột nhiên vang lên. Ông ta nương theo tiếng động nhìn lại, phát hiện có người đang khởi động chiếc xe của ông ta trên đường.
Bình luận facebook