Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2152
Chương 2152: Ý chỉ của Vương
Chết tiệt!
Giọng nói khàn khàn chửi một câu, giây tiếp theo, thân thể Trương Nặc Thuỷ đột nhiên bay lên không trung, rồi sau đó ngã mạnh xuống đất.
Cú ngã lần này của Trương Nặc Thuỷ quả thật không nhẹ, ông ta há miệng lập tức ói ra hai ngụm máu đen.
Trương Nặc Thuỷ không để ý đến chuyện toàn thân đang vô cùng đau đớn, vội vàng dập đầu: “Vương, là sai lầm của tôi, xin ngài hãy để cho tôi dập đầu giải thích.
“Xin ngài tha mạng, xin ngài hãy tha cho tôi một mạng”
“Vương” nổi giận mắng: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Ta còn giữ ngươi lại để làm gì đây?”
“Nếu như ngươi không thể giành được quyền hợp tác trong dự án Michelle thì cứ mang đầu đến gặp ta là được rồi.”
“Còn không mau xéo đi, đừng làm ảnh hưởng tới chuyện ta tu luyện!”
Trương Nặc Thuỷ thở dài: “Vương, chỉ sợ… một mình tôi không thể nào hoàn thành nhiệm vụ của ngài được.
“Vốn dĩ mọi chuyện vẫn còn đang nằm trong tầm khống chế của tôi. Ai ngờ đâu giữa đường lại giết ra một tên Trình Giảo Kim. Thực lực của đối phương rất mạnh, tôi… tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
Vương lạnh lùng nói: “Thực lực rất mạnh sao? Hừ, trong thiên hạ này, không một ai dám ở trước mặt ta mà xưng một chữ “mạnh” cả.”
“Nói một chút xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nếu như thực sự là do đối phương quá mạnh khiến cho người thất bại thì ta cũng sẽ không trách phạt ngươi.”
Trương Nặc Thuỷ vội vàng thuật lại chân tướng sự việc, một năm một mười nói cho “Vương” nghe.
Vương nghe xong, giễu cợt nói: “Nói như vậy, mọi chuyện đều là do người của Tập đoàn Diệp Linh quen thân với Michelle Lord, đoán chừng có phải là do điều này đã khiến cho người thất bại hay không?”
Trương Nặc Thuỷ gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”
Vương nói: “Được rồi, vậy thì ta sẽ giúp ngươi giết chết Michel Lord, vấn đề này lập tức sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.
Trương Nặc Thuỷ vội vàng nói: “Tốt nhất là giết luôn người phụ trách của tập đoàn Diệp Linh đi, như vậy chúng ta sẽ càng nắm chắc phần thắng trong tay hơn nữa.
Ông ta vội vàng mang suy nghĩ của mình, một năm một mười nói cho vương nghe.
Vương cười lạnh một tiếng: “Được rồi, cứ dựa theo lời người nói mà làm đi.”
Trương Nặc Thuỷ lại nói: “Vương, tôi còn có một món quà nhỏ muốn tặng cho ngài, không biết ngài có cảm thấy hứng thú hay không?”
“Món quà nhỏ” mà Trương Nặc Thuỷ nói đương nhiên chính là bà Lộ Tây đang chờ ở lầu một.
Vương gật đầu và nói: “Ừ, ta đã cảm nhận được, rất tốt. Đưa bà ta lên đây đi.”
Trương Nặc Thuỷ vội vàng nói: “Được, bây giờ tôi sẽ đi gọi bà ta lên.”
Trương Nặc Thuỷ cẩn thận rời khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi phòng, ông ta mới nhận ra sau lưng ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mỗi lần đến gặp Vương, ông ta đều có cảm giác bản thân như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan. Thực sự là Vương quá mạnh mẽ, rất bí ẩn, rất khủng bố!
Nhắc đến “Vương”, hiểu biết của Trương Nặc Thuỷ về ông ta cũng không nhiều.
Mọi chuyện bắt đầu phải kể tới mấy ngày trước…
Mấy ngày trước, Trương Nặc Thuỷ đang pha trà với bố ông ta thì đột nhiên người bố tuổi già sức yếu, nửa thân dưới bị liệt bất thình lình nhảy dựng lên, hai mắt trợn trắng nhìn chằm chằm vào ông ta.
Điều này ngay lập tức khiến cho ông ta bị dọa cho sợ chết khiếp.
Không phải chỉ vì người bố “bị liệt” mấy năm có thể lập tức đứng lên, mà điều doạ ông ta nhiều hơn chính là ánh mắt của bố ông ta.
Cặp mắt kia lạnh như băng, tràn ngập sát khí, giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Một khắc kia, Trương Nặc Thuỷ đột nhiên cảm thấy, người trước mặt này cơ bản không phải là bố của ông ta, mà là một người xa lạ.
Sự thật đã chứng minh rằng ông ta đúng.
“Bố” nói với Trương Nặc Thuỷ rằng ông ta là “Vương”, là một tia ý thức của thần thánh, hiện đang nằm trong tay cơ thể của bố ông ta.
Tiếp theo, “Vương” yêu cầu Trương Nặc Thuỷ phải làm theo lời ông ta phân phó, nếu không, ông ta sẽ giết cả Trương Nặc Thuỷ và bố ông ta!
Lúc đầu ông ta đương nhiên là không tin chuyện kì quái này.
Thế là “Vương” lại dùng sức mạnh tinh thần khống chế thân thể ông ta trong một thời gian ngắn, một khắc kia, ông ta cảm thấy ý thức của bản thân giống như tách rời ra khỏi thân thể, thân thể hoàn toàn bị người khác nằm trong tay.
Lúc này ông ta mới tin những gì xảy ra trước mắt mình và những gì ông ta nghe được là sự thật.
“Vương” đồng ý với Trương Nặc Thuỷ rằng nếu như ông ta ngoan ngoãn làm việc theo lệnh của ông ta thì ông ta có khả năng sẽ dẫn dắt ông ta bước lên “tiên đạo
Giờ phút này, nhân sinh quan của Trương Nặc Thuỷ đã xảy ra biến đổi một cách rõ rệt, nghiêng trời lệch đất.
Vì để tu “thành tiên”, Trương Nặc Thuỷ chấp nhận làm việc cho đối phương, thậm chí còn mặc kệ sống chết của bố anh ta.
Ông ta rất nhanh đã đi xuống lầu một
Lộ Tây vội vàng chào đón: “Ngài Trương, bố của ông nói sao rồi?”
Chết tiệt!
Giọng nói khàn khàn chửi một câu, giây tiếp theo, thân thể Trương Nặc Thuỷ đột nhiên bay lên không trung, rồi sau đó ngã mạnh xuống đất.
Cú ngã lần này của Trương Nặc Thuỷ quả thật không nhẹ, ông ta há miệng lập tức ói ra hai ngụm máu đen.
Trương Nặc Thuỷ không để ý đến chuyện toàn thân đang vô cùng đau đớn, vội vàng dập đầu: “Vương, là sai lầm của tôi, xin ngài hãy để cho tôi dập đầu giải thích.
“Xin ngài tha mạng, xin ngài hãy tha cho tôi một mạng”
“Vương” nổi giận mắng: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Ta còn giữ ngươi lại để làm gì đây?”
“Nếu như ngươi không thể giành được quyền hợp tác trong dự án Michelle thì cứ mang đầu đến gặp ta là được rồi.”
“Còn không mau xéo đi, đừng làm ảnh hưởng tới chuyện ta tu luyện!”
Trương Nặc Thuỷ thở dài: “Vương, chỉ sợ… một mình tôi không thể nào hoàn thành nhiệm vụ của ngài được.
“Vốn dĩ mọi chuyện vẫn còn đang nằm trong tầm khống chế của tôi. Ai ngờ đâu giữa đường lại giết ra một tên Trình Giảo Kim. Thực lực của đối phương rất mạnh, tôi… tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
Vương lạnh lùng nói: “Thực lực rất mạnh sao? Hừ, trong thiên hạ này, không một ai dám ở trước mặt ta mà xưng một chữ “mạnh” cả.”
“Nói một chút xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nếu như thực sự là do đối phương quá mạnh khiến cho người thất bại thì ta cũng sẽ không trách phạt ngươi.”
Trương Nặc Thuỷ vội vàng thuật lại chân tướng sự việc, một năm một mười nói cho “Vương” nghe.
Vương nghe xong, giễu cợt nói: “Nói như vậy, mọi chuyện đều là do người của Tập đoàn Diệp Linh quen thân với Michelle Lord, đoán chừng có phải là do điều này đã khiến cho người thất bại hay không?”
Trương Nặc Thuỷ gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”
Vương nói: “Được rồi, vậy thì ta sẽ giúp ngươi giết chết Michel Lord, vấn đề này lập tức sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.
Trương Nặc Thuỷ vội vàng nói: “Tốt nhất là giết luôn người phụ trách của tập đoàn Diệp Linh đi, như vậy chúng ta sẽ càng nắm chắc phần thắng trong tay hơn nữa.
Ông ta vội vàng mang suy nghĩ của mình, một năm một mười nói cho vương nghe.
Vương cười lạnh một tiếng: “Được rồi, cứ dựa theo lời người nói mà làm đi.”
Trương Nặc Thuỷ lại nói: “Vương, tôi còn có một món quà nhỏ muốn tặng cho ngài, không biết ngài có cảm thấy hứng thú hay không?”
“Món quà nhỏ” mà Trương Nặc Thuỷ nói đương nhiên chính là bà Lộ Tây đang chờ ở lầu một.
Vương gật đầu và nói: “Ừ, ta đã cảm nhận được, rất tốt. Đưa bà ta lên đây đi.”
Trương Nặc Thuỷ vội vàng nói: “Được, bây giờ tôi sẽ đi gọi bà ta lên.”
Trương Nặc Thuỷ cẩn thận rời khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi phòng, ông ta mới nhận ra sau lưng ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mỗi lần đến gặp Vương, ông ta đều có cảm giác bản thân như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan. Thực sự là Vương quá mạnh mẽ, rất bí ẩn, rất khủng bố!
Nhắc đến “Vương”, hiểu biết của Trương Nặc Thuỷ về ông ta cũng không nhiều.
Mọi chuyện bắt đầu phải kể tới mấy ngày trước…
Mấy ngày trước, Trương Nặc Thuỷ đang pha trà với bố ông ta thì đột nhiên người bố tuổi già sức yếu, nửa thân dưới bị liệt bất thình lình nhảy dựng lên, hai mắt trợn trắng nhìn chằm chằm vào ông ta.
Điều này ngay lập tức khiến cho ông ta bị dọa cho sợ chết khiếp.
Không phải chỉ vì người bố “bị liệt” mấy năm có thể lập tức đứng lên, mà điều doạ ông ta nhiều hơn chính là ánh mắt của bố ông ta.
Cặp mắt kia lạnh như băng, tràn ngập sát khí, giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Một khắc kia, Trương Nặc Thuỷ đột nhiên cảm thấy, người trước mặt này cơ bản không phải là bố của ông ta, mà là một người xa lạ.
Sự thật đã chứng minh rằng ông ta đúng.
“Bố” nói với Trương Nặc Thuỷ rằng ông ta là “Vương”, là một tia ý thức của thần thánh, hiện đang nằm trong tay cơ thể của bố ông ta.
Tiếp theo, “Vương” yêu cầu Trương Nặc Thuỷ phải làm theo lời ông ta phân phó, nếu không, ông ta sẽ giết cả Trương Nặc Thuỷ và bố ông ta!
Lúc đầu ông ta đương nhiên là không tin chuyện kì quái này.
Thế là “Vương” lại dùng sức mạnh tinh thần khống chế thân thể ông ta trong một thời gian ngắn, một khắc kia, ông ta cảm thấy ý thức của bản thân giống như tách rời ra khỏi thân thể, thân thể hoàn toàn bị người khác nằm trong tay.
Lúc này ông ta mới tin những gì xảy ra trước mắt mình và những gì ông ta nghe được là sự thật.
“Vương” đồng ý với Trương Nặc Thuỷ rằng nếu như ông ta ngoan ngoãn làm việc theo lệnh của ông ta thì ông ta có khả năng sẽ dẫn dắt ông ta bước lên “tiên đạo
Giờ phút này, nhân sinh quan của Trương Nặc Thuỷ đã xảy ra biến đổi một cách rõ rệt, nghiêng trời lệch đất.
Vì để tu “thành tiên”, Trương Nặc Thuỷ chấp nhận làm việc cho đối phương, thậm chí còn mặc kệ sống chết của bố anh ta.
Ông ta rất nhanh đã đi xuống lầu một
Lộ Tây vội vàng chào đón: “Ngài Trương, bố của ông nói sao rồi?”
Bình luận facebook