Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2156
Chương 2156
Thực lực thật sự của Diệp Huyền Tần, có thể so với cảnh giới tiên ma, tốc độ của anh nhanh hơn tốc độ âm thanh mấy lần.
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Huyền Tần đã về đến nhà.
Anh đẩy cửa vào.
Tất cả đều bình thường, cũng không có dấu vết của cuộc đánh nhau.
Phương Như đang chơi xếp gỗ, Lý Mỹ Quyền đang nấu cơm ở trong bếp.
Diệp Huyền Tần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng còn may, bọn họ không có chuyện gì, bằng không hiện tại Diệp Huyền Tần sẽ kêu lực lượng toàn quốc lật tung dòng họ Côn Luân lên.
Nếu không tìm được dòng họ Côn Luân, vậy trước hết anh sẽ đào xới cho Quốc Tế Hoàn Cầu lộn chồng vó lên trời.
Phương Như nhìn thấy Diệp Huyền Tần, vội vã chạy tới: “Bố ơi, bế con!”
Diệp Huyền Tần cười bể lấy Phương Như: “Phương Như, vừa nãy nhà chúng ta có người nào lạ tới không?”
Phương Như hơi suy tư, nói: “Không có ạ.”
Diệp Huyền Tần thở ra một hơi. Có điều rất nhanh, thần kinh giãn ra của anh lần thứ hai căng thẳng.
Bởi vì anh cảm nhận được khí tức của dòng họ Côn Luân ở trên người Phương Như.
Tuy rằng khí tức rất yếu ớt, nhưng mà Diệp Huyền Tần vẫn nhận ra! Vô liêm sỉ!
Lửa giận của Diệp Huyền Tần lần thứ hai bùng cháy, người của dòng họ Côn Luân vậy mà lại dám nhắm thẳng vào Phương Như.
Lý Mỹ Quyên đi ra từ trong nhà bếp, nhìn thấy Diệp Huyền Tần, bà mừng rỡ: “Huyền Tần, cậu về rồi à, những người khác đâu?”
“Hôm nay thím làm sườn kho cậu thích ăn nhất đó.”
Diệp Huyền Tần vội hỏi: “Bọn họ sắp trở về rồi. Đúng rồi, thím Lý, vừa nãy trong nhà có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”
Lý Mỹ Quyên lắc đầu: “Không có, có thể xảy ra chuyện gì lạ chứ? Đúng rồi, lúc nãy cổ họng Phương Như hơi khàn. Phương Như có cảm thấy cổ họng khó chịu không? Không lẽ con bé bị sốt rồi sao?”
Nói xong, Lý Mỹ Quyên sờ trán Phương Như.
Diệp Huyền Tần nắm chặt nắm đấm theo bản năng.
Nói chuyện hơi khàn, chứng tỏ dòng họ Côn Luân xâm lấn cơ thể của Phương Như!
Ngay cả một đứa bé cũng xuống tay được, dòng họ Côn Luân, lẽ trời khó tha.
Có điều, trong lòng Diệp Huyền Trần lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc Côn Luân tới nhà Thanh Nhàn làm gì?
Trong nhà cũng không có gì khác thường.
Rất nhanh, đám người Độc Lang và Tổng Đại Hành vội vàng trở về.
Nhìn thấy người nhà cũng không có chuyện gì, nỗi lòng lo lắng của bọn họ cũng xem như buông lỏng.
Lý Mỹ Quyên nói: “Đều về rồi à, đúng lúc lắm, mau tới ăn cơm.
Diệp Huyền Tần lại nói: “Thím Lý, chờ lát nữa rồi ăn.”
“Độc Lang, mọi người theo tôi đến đây, tôi có chuyện muốn nói với mọi người.”
Được!
Đám người Độc Lang theo Diệp Huyền Tần đi ra khỏi phòng.
Diệp Huyền Tần trầm giọng nói: “Vừa nãy người dòng họ Côn Luân tới, hơn nữa còn xâm nhập vào cơ thể Phương Như!”
Cái gì!
Mọi người giận tím mặt.
Đặc biệt là Tống Đại Hành, ông ta cắn chặt răng.
Trong lòng ông ta vốn dĩ mang theo sự áy náy đối với Phương Như, bây giờ cô bé lại bị người khác tổn thương, người làm ông ngoại như ông ta càng thêm áy náy không ngớt, oán hận kẻ địch muôn phần.
“Đáng chết, ngay cả một đứa bé cũng không tha. Dòng họ Côn Luân, nhất định phải chết!”
“Thiếu chủ, ngài có biện pháp nào hay dẫn dụ dòng họ Côn Luân ra không? Cho dù phải liều cái mạng già này, tôi cũng phải dạy dỗ bọn chúng một chút!”
Diệp Huyền Tần nói: “Bình tĩnh, bây giờ kẻ địch trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Nếu chúng ta làm việc mà không tính toán kĩ càng, tổn thất sẽ chỉ là bản thân chúng ta mà thôi.”
“Yên tâm, tôi sẽ tìm được dòng họ Côn Luân, một lưới bắt hết bọn chúng”
“Phương Như là giới hạn của tôi, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương con bé”
Tống Đại Hành đăm chiêu.
Diệp Huyền Tần: “Bây giờ tôi có một nghi hoặc, người Côn Luân tới nơi này làm gì, có mục đích gì?”
“Ngoại trừ xâm chiếm cơ thể của Phương Như, tôi không phát hiện bất kỳ khác thường nào.”
Đám người Độc Lang dồn dập lắc đâu.
Tổng Đại Hành vỗ đầu một cái, nói: “Hỏng rồi, ngài nói mục tiêu của bọn chúng có phải là Thanh Nhàn hay không? Thanh Nhàn không ở nhà, vì lẽ đó bọn chúng mới rời đi.”
“Không chừng bọn chúng đến công ty của Thanh Nhàn tìm cô ấy rồi.”
“Đáng chết, độ khả thi của khả năng này rất lớn, chúng ta nhanh đi cứu Thanh Nhàn.”
Thực lực thật sự của Diệp Huyền Tần, có thể so với cảnh giới tiên ma, tốc độ của anh nhanh hơn tốc độ âm thanh mấy lần.
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Huyền Tần đã về đến nhà.
Anh đẩy cửa vào.
Tất cả đều bình thường, cũng không có dấu vết của cuộc đánh nhau.
Phương Như đang chơi xếp gỗ, Lý Mỹ Quyền đang nấu cơm ở trong bếp.
Diệp Huyền Tần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng còn may, bọn họ không có chuyện gì, bằng không hiện tại Diệp Huyền Tần sẽ kêu lực lượng toàn quốc lật tung dòng họ Côn Luân lên.
Nếu không tìm được dòng họ Côn Luân, vậy trước hết anh sẽ đào xới cho Quốc Tế Hoàn Cầu lộn chồng vó lên trời.
Phương Như nhìn thấy Diệp Huyền Tần, vội vã chạy tới: “Bố ơi, bế con!”
Diệp Huyền Tần cười bể lấy Phương Như: “Phương Như, vừa nãy nhà chúng ta có người nào lạ tới không?”
Phương Như hơi suy tư, nói: “Không có ạ.”
Diệp Huyền Tần thở ra một hơi. Có điều rất nhanh, thần kinh giãn ra của anh lần thứ hai căng thẳng.
Bởi vì anh cảm nhận được khí tức của dòng họ Côn Luân ở trên người Phương Như.
Tuy rằng khí tức rất yếu ớt, nhưng mà Diệp Huyền Tần vẫn nhận ra! Vô liêm sỉ!
Lửa giận của Diệp Huyền Tần lần thứ hai bùng cháy, người của dòng họ Côn Luân vậy mà lại dám nhắm thẳng vào Phương Như.
Lý Mỹ Quyên đi ra từ trong nhà bếp, nhìn thấy Diệp Huyền Tần, bà mừng rỡ: “Huyền Tần, cậu về rồi à, những người khác đâu?”
“Hôm nay thím làm sườn kho cậu thích ăn nhất đó.”
Diệp Huyền Tần vội hỏi: “Bọn họ sắp trở về rồi. Đúng rồi, thím Lý, vừa nãy trong nhà có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”
Lý Mỹ Quyên lắc đầu: “Không có, có thể xảy ra chuyện gì lạ chứ? Đúng rồi, lúc nãy cổ họng Phương Như hơi khàn. Phương Như có cảm thấy cổ họng khó chịu không? Không lẽ con bé bị sốt rồi sao?”
Nói xong, Lý Mỹ Quyên sờ trán Phương Như.
Diệp Huyền Tần nắm chặt nắm đấm theo bản năng.
Nói chuyện hơi khàn, chứng tỏ dòng họ Côn Luân xâm lấn cơ thể của Phương Như!
Ngay cả một đứa bé cũng xuống tay được, dòng họ Côn Luân, lẽ trời khó tha.
Có điều, trong lòng Diệp Huyền Trần lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc Côn Luân tới nhà Thanh Nhàn làm gì?
Trong nhà cũng không có gì khác thường.
Rất nhanh, đám người Độc Lang và Tổng Đại Hành vội vàng trở về.
Nhìn thấy người nhà cũng không có chuyện gì, nỗi lòng lo lắng của bọn họ cũng xem như buông lỏng.
Lý Mỹ Quyên nói: “Đều về rồi à, đúng lúc lắm, mau tới ăn cơm.
Diệp Huyền Tần lại nói: “Thím Lý, chờ lát nữa rồi ăn.”
“Độc Lang, mọi người theo tôi đến đây, tôi có chuyện muốn nói với mọi người.”
Được!
Đám người Độc Lang theo Diệp Huyền Tần đi ra khỏi phòng.
Diệp Huyền Tần trầm giọng nói: “Vừa nãy người dòng họ Côn Luân tới, hơn nữa còn xâm nhập vào cơ thể Phương Như!”
Cái gì!
Mọi người giận tím mặt.
Đặc biệt là Tống Đại Hành, ông ta cắn chặt răng.
Trong lòng ông ta vốn dĩ mang theo sự áy náy đối với Phương Như, bây giờ cô bé lại bị người khác tổn thương, người làm ông ngoại như ông ta càng thêm áy náy không ngớt, oán hận kẻ địch muôn phần.
“Đáng chết, ngay cả một đứa bé cũng không tha. Dòng họ Côn Luân, nhất định phải chết!”
“Thiếu chủ, ngài có biện pháp nào hay dẫn dụ dòng họ Côn Luân ra không? Cho dù phải liều cái mạng già này, tôi cũng phải dạy dỗ bọn chúng một chút!”
Diệp Huyền Tần nói: “Bình tĩnh, bây giờ kẻ địch trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Nếu chúng ta làm việc mà không tính toán kĩ càng, tổn thất sẽ chỉ là bản thân chúng ta mà thôi.”
“Yên tâm, tôi sẽ tìm được dòng họ Côn Luân, một lưới bắt hết bọn chúng”
“Phương Như là giới hạn của tôi, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương con bé”
Tống Đại Hành đăm chiêu.
Diệp Huyền Tần: “Bây giờ tôi có một nghi hoặc, người Côn Luân tới nơi này làm gì, có mục đích gì?”
“Ngoại trừ xâm chiếm cơ thể của Phương Như, tôi không phát hiện bất kỳ khác thường nào.”
Đám người Độc Lang dồn dập lắc đâu.
Tổng Đại Hành vỗ đầu một cái, nói: “Hỏng rồi, ngài nói mục tiêu của bọn chúng có phải là Thanh Nhàn hay không? Thanh Nhàn không ở nhà, vì lẽ đó bọn chúng mới rời đi.”
“Không chừng bọn chúng đến công ty của Thanh Nhàn tìm cô ấy rồi.”
“Đáng chết, độ khả thi của khả năng này rất lớn, chúng ta nhanh đi cứu Thanh Nhàn.”
Bình luận facebook