Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2166
Chương 2166
Lá bùa đó thực sự trông giống như một quả bom lửa, đốt lên một ngọn lửa cuồng nộ, cuốn theo những cơn lốc xoáy.
Cơn lốc xoáy kéo dài khoảng một phút trước khi nó dừng lại. Ở trung tâm của cơn lốc xoáy, có một bóng người xuất hiện.
Đó là một bóng người hư huyễn, không nghi ngờ gì nữa mà chính là người của dòng dõi Côn Luân.
Nhìn thấy bóng người hư huyễn đó, Trương Nặc Thuỷ nhanh chóng nói: “Vương, cứu tôi, cứu tôi với.”
“Vương” nhìn Trương Nặc Thuỷ, hàng lông mày cau lại.
“Mẹ nó, vậy mà người bị kình khí giam lỏng lại rồi, kình khí từ đầu tới vậy?”
“Cuối cùng cũng đợi được ông rồi.” Giọng nói của Diệp Huyền Tần đột nhiên vang lên.
Toàn thân Vương run lên, vội vàng xoay người về phía anh.
Sau khi phát hiện ra Diệp Huyền Tần, tâm trạng của Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Là ngươi, thì ra là ngươi!”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Đúng vậy, là tôi. Để có thể dẫn ông ra ngoài, tôi đã rất vất vả đấy.”
Chết tiệt!
Vương giận dữ chửi rủa, sau đó xâm nhập vào cơ thể Trương Nặc Thuỷ, xua tan kình khí của Diệp Huyền Tần sau đó bỏ chạy.
Diệp Huyền Tần cũng nhảy lên, trực tiếp đập phá phòng giam, đuổi theo Trương Nặc Thuỷ.
Bây giờ Trương Nặc Thuỷ đã được Vương điều khiển, tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh nhẹn.
Tuy nhiên, dù tốc độ có nhanh đến đầu, ông ta cũng không phải là đối thủ của Diệp Huyền Tần. Khoảng cách của hai bên ngày càng gần hơn.
Kình khí của Diệp Huyền Tần được phóng ra, bao phủ cơ thể Trương Nặc Thuỷ.
Mặc dù không thể nào bắt ông ta lại, nhưng cũng có thể làm chậm tốc độ của đối phương.
Chết tiệt!
Vương trầm giọng chửi rủa.
Ông ta biết rằng nếu cứ tiếp tục như
vậy, ông ta không những không giữ được Trương Nặc Thuỷ, thậm chí còn có thể bị đối phương đánh tan.
Cuối cùng, Vương chỉ có thể tàn nhẫn mà bỏ rơi Trương Nặc Thuỷ và tự mình chạy thoát với tốc độ tối đa.
Diệp Huyền Tần tiếp tục đuổi theo. Vương chỉ là một tia ý thức, tốc độ có thể so với cảnh giới tiên ma.
Khoảng cách giữa Diệp Huyền Tần và đối phương luôn được giữ nguyên mà không hề rút ngắn hay dài ra.
Diệp Huyền Tần biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có tác dụng gì cả, thể lực sẽ từ từ bị đối phương làm cho suy kiệt.
Còn Vương chỉ là một tia ý thức, ông ta còn không có thân thể, huống chi là “thể lực”
Cuối cùng, Diệp Huyền Tần dứt khoát sử dụng Thiên La Thập Tam Châm.
Thiên La Thập Tam Châm có thể làm tổn thương và giết chết người.
Kình khí không có tính sát hại với Vương, Diệp Huyền Tần chỉ có thể biến kình khí thành Thiên La Thập Tam Châm.
Thiên La Thập Tam Châm này có gây ra một số tổn hại cho Vương, nhưng tính sát hại không cao lắm, hoàn toàn không thể thay đổi được tình hình hiện tại.
Diệp Huyền Tần cũng tức giận: “Dòng dõi Côn Luân mà nhát gan như chuột như vậy sao? Chỉ là kẻ đào tẩu mà thôi.”
Vương liền nói: “Hừ, ngươi đường đường là một Thần Soái, còn ta chỉ là một lính nhỏ của dòng dõi Côn Luân. Thần Soái như ngươi, sỉ nhục một lính nhỏ như ta, như vậy có được tính là lớn ăn hiếp nhỏ không?”
Diệp Huyền Tần hơi kinh ngạc.
Ngay cả “Vương” trong miệng của Trương Nặc Thuỷ cũng chỉ là một lính nhỏ trong dòng dõi Côn Luân mà thôi.
Vậy thì Vương thực sự của dòng dõi Côn Luân phải mạnh đến mức nào chứ?
Đầu của Diệp Huyền Tần rối như tơ vò, nếu như dòng dõi Côn Luân này thật sự tấn công nhân gian, liệu nhân gian có năng lực để phản kháng không?
Việc này rất khó nói.
Kình khí và Thiên La Thập Tam Châm đều không thể gây ra nhiều sát thương đối phương, cuối cùng Diệp Huyền Tần cũng bị bức ép.
Bây giờ chỉ có một cách để tấn công đối phương chính là: Vận mệnh của quốc gia!
Vận mệnh của quốc gia được tạo ra bởi niềm tin của hàng trăm triệu người dân Đại Hạ, có lẽ sẽ có năng lực tấn công tia ý thức này.
Diệp Huyền Tần bung Vận Quốc ra ngoài, Long Thần Vận Quốc hét về phía dòng dõi Côn Luân với tiếng gầm rống rung trời.
Ngay khi Long Thần Vận Quốc xuất hiện, Vương đã cảm nhận được một mối đe dọa vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta vội quay đầu lại nhìn, sau đó đồng tử giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thật là một sức mạnh mạnh mẽ của niềm tin!
Sức mạnh của niềm tin này đã gây ra một sự xáo trộn lớn trong suy nghĩ của ông ta.
Ngay lúc ông ta còn đang choáng váng, Long Thần Vận Quốc đã lao về phía ông ta.
Cùng với một tiếng hét lớn, Long Thần Vận Quốc đã xuyên vào “cơ thể” của Vương.
Á!
Vương hét lên một cách thảm thiết.
Lá bùa đó thực sự trông giống như một quả bom lửa, đốt lên một ngọn lửa cuồng nộ, cuốn theo những cơn lốc xoáy.
Cơn lốc xoáy kéo dài khoảng một phút trước khi nó dừng lại. Ở trung tâm của cơn lốc xoáy, có một bóng người xuất hiện.
Đó là một bóng người hư huyễn, không nghi ngờ gì nữa mà chính là người của dòng dõi Côn Luân.
Nhìn thấy bóng người hư huyễn đó, Trương Nặc Thuỷ nhanh chóng nói: “Vương, cứu tôi, cứu tôi với.”
“Vương” nhìn Trương Nặc Thuỷ, hàng lông mày cau lại.
“Mẹ nó, vậy mà người bị kình khí giam lỏng lại rồi, kình khí từ đầu tới vậy?”
“Cuối cùng cũng đợi được ông rồi.” Giọng nói của Diệp Huyền Tần đột nhiên vang lên.
Toàn thân Vương run lên, vội vàng xoay người về phía anh.
Sau khi phát hiện ra Diệp Huyền Tần, tâm trạng của Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Là ngươi, thì ra là ngươi!”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Đúng vậy, là tôi. Để có thể dẫn ông ra ngoài, tôi đã rất vất vả đấy.”
Chết tiệt!
Vương giận dữ chửi rủa, sau đó xâm nhập vào cơ thể Trương Nặc Thuỷ, xua tan kình khí của Diệp Huyền Tần sau đó bỏ chạy.
Diệp Huyền Tần cũng nhảy lên, trực tiếp đập phá phòng giam, đuổi theo Trương Nặc Thuỷ.
Bây giờ Trương Nặc Thuỷ đã được Vương điều khiển, tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh nhẹn.
Tuy nhiên, dù tốc độ có nhanh đến đầu, ông ta cũng không phải là đối thủ của Diệp Huyền Tần. Khoảng cách của hai bên ngày càng gần hơn.
Kình khí của Diệp Huyền Tần được phóng ra, bao phủ cơ thể Trương Nặc Thuỷ.
Mặc dù không thể nào bắt ông ta lại, nhưng cũng có thể làm chậm tốc độ của đối phương.
Chết tiệt!
Vương trầm giọng chửi rủa.
Ông ta biết rằng nếu cứ tiếp tục như
vậy, ông ta không những không giữ được Trương Nặc Thuỷ, thậm chí còn có thể bị đối phương đánh tan.
Cuối cùng, Vương chỉ có thể tàn nhẫn mà bỏ rơi Trương Nặc Thuỷ và tự mình chạy thoát với tốc độ tối đa.
Diệp Huyền Tần tiếp tục đuổi theo. Vương chỉ là một tia ý thức, tốc độ có thể so với cảnh giới tiên ma.
Khoảng cách giữa Diệp Huyền Tần và đối phương luôn được giữ nguyên mà không hề rút ngắn hay dài ra.
Diệp Huyền Tần biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có tác dụng gì cả, thể lực sẽ từ từ bị đối phương làm cho suy kiệt.
Còn Vương chỉ là một tia ý thức, ông ta còn không có thân thể, huống chi là “thể lực”
Cuối cùng, Diệp Huyền Tần dứt khoát sử dụng Thiên La Thập Tam Châm.
Thiên La Thập Tam Châm có thể làm tổn thương và giết chết người.
Kình khí không có tính sát hại với Vương, Diệp Huyền Tần chỉ có thể biến kình khí thành Thiên La Thập Tam Châm.
Thiên La Thập Tam Châm này có gây ra một số tổn hại cho Vương, nhưng tính sát hại không cao lắm, hoàn toàn không thể thay đổi được tình hình hiện tại.
Diệp Huyền Tần cũng tức giận: “Dòng dõi Côn Luân mà nhát gan như chuột như vậy sao? Chỉ là kẻ đào tẩu mà thôi.”
Vương liền nói: “Hừ, ngươi đường đường là một Thần Soái, còn ta chỉ là một lính nhỏ của dòng dõi Côn Luân. Thần Soái như ngươi, sỉ nhục một lính nhỏ như ta, như vậy có được tính là lớn ăn hiếp nhỏ không?”
Diệp Huyền Tần hơi kinh ngạc.
Ngay cả “Vương” trong miệng của Trương Nặc Thuỷ cũng chỉ là một lính nhỏ trong dòng dõi Côn Luân mà thôi.
Vậy thì Vương thực sự của dòng dõi Côn Luân phải mạnh đến mức nào chứ?
Đầu của Diệp Huyền Tần rối như tơ vò, nếu như dòng dõi Côn Luân này thật sự tấn công nhân gian, liệu nhân gian có năng lực để phản kháng không?
Việc này rất khó nói.
Kình khí và Thiên La Thập Tam Châm đều không thể gây ra nhiều sát thương đối phương, cuối cùng Diệp Huyền Tần cũng bị bức ép.
Bây giờ chỉ có một cách để tấn công đối phương chính là: Vận mệnh của quốc gia!
Vận mệnh của quốc gia được tạo ra bởi niềm tin của hàng trăm triệu người dân Đại Hạ, có lẽ sẽ có năng lực tấn công tia ý thức này.
Diệp Huyền Tần bung Vận Quốc ra ngoài, Long Thần Vận Quốc hét về phía dòng dõi Côn Luân với tiếng gầm rống rung trời.
Ngay khi Long Thần Vận Quốc xuất hiện, Vương đã cảm nhận được một mối đe dọa vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta vội quay đầu lại nhìn, sau đó đồng tử giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thật là một sức mạnh mạnh mẽ của niềm tin!
Sức mạnh của niềm tin này đã gây ra một sự xáo trộn lớn trong suy nghĩ của ông ta.
Ngay lúc ông ta còn đang choáng váng, Long Thần Vận Quốc đã lao về phía ông ta.
Cùng với một tiếng hét lớn, Long Thần Vận Quốc đã xuyên vào “cơ thể” của Vương.
Á!
Vương hét lên một cách thảm thiết.
Bình luận facebook