Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2176
Chương 2176
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Trương Niên Bình trịnh trọng nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Thần Soái, ngài chính là đối tượng bị tình nghi đã mưu hại Michelle Lord và Lộ Tây, mời ngài phối hợp với tôi để điều tra.”
“Ngài yên tâm, nếu như ngài như ngài thật sự trong sạch, tôi nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo…”
Diệp Huyền Tần: “…”
Quần chúng đang vây xem: “…”
Độc Lang: “Mẹ nó chứ… với tính tình nóng nảy của tôi còn không biết sẽ đánh chết ông như thế nào đâu.”
Diệp Huyền Tần nói: “Yên tâm được chứ? Tôi sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân.”
Anh lập tức đi tới trước mặt Triệu Phúc Chính.
Giờ phút này Triệu Phúc Chính đang quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích giả chết.
Anh ta ngay cả dũng khí đối mặt với Thần Soái cũng không có.
Diệp Huyền Tần chế giễu: “Triệu Phúc Chính tội ác tày trời, Độc Lang, bắn chết tại chỗ đi.”
Độc Lang: “Tuân lệnh!”
Triệu Phúc Chính lập tức tán loạn: “Đừng động thủ, Thần Soái, đừng động thủ, van xin ngài, van xin ngài mà…”
“Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một con đường sống…”
Diệp Huyền Tần: “Nói thử xem, ông sai ở chỗ nào hả?”
Triệu Phúc Chính nước mắt nước mũi chảy dài nói: “Tôi… Tôi không nên hãm hại ngài.”
“Đều là do Trương Nặc Thuỷ, đúng, đều là lỗi của tên khốn Trương Nặc Thuỷ kia.”
“Trương Nặc Thuỷ lấy tính mạng người nhà của tôi ra uy hiếp tôi, nói nếu như tôi không phối hợp với ông ta hãm hại ngài thì ông ta sẽ lập tức xuống tay với người nhà của tôi.”
“Tục ngữ nói, chỉ chọc Diêm Vương chứ không chọc tiểu quỷ. Dưới tay của Trương Nặc Thuỷ có rất nhiều đàn em, bọn họ cơ bản là không có não, chuyện điên khùng gì cũng có thể làm ra được.”
“Chỉ cần một câu nói của Trương Nặc Thuỷ, đừng nói đến cấp sở nho nhỏ như tôi, chỉ sợ cho dù là Thần Soái thì bọn họ cũng dám đụng vào.”
“Không còn cách nào khác, vì an toàn của người nhà tôi, tôi chỉ có thể bị ép đến nước phải khuất phục…”
“Trương Nặc Thuỷ và tôi liên thủ hãm hại Thần Soái, Thần Soái ngài đúng là vô tội, thật ra Michelle Lord và Lộ Tây chính là bị Trương Nặc Thuỷ giết chết”
Diệp Huyền Tần nháy mắt với Độc Độc Lang lập tức lên đạn, quả quyết tiêu sái đi lên, dí súng lục vào trên gáy Triệu Phúc Chính: “Còn không chịu thành thật, được rồi, tôi sẽ đưa ông về chầu trời!”
A aa a a!
Triệu Phúc Chính bị dọa điên rồi, hét thảm thiết một tiếng: “Ông nội tha mạng, ông nội tha mạng, lời con nói chính là sự thật, con cam đoan không có một câu nói dối.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Chẳng lẽ ông xem chúng tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn sao? Đường đường là giám đốc sở tỉnh sao lại đi sợ một thương nhân kia chứ?”
Độc Lang nói: “Anh, đừng nhiều lời với tên khốn này nữa. Ông ta trăm phần trăm là có tội, trực tiếp giết chết là được rồi.”
Diệp Huyền Tần cũng đã hao hết kiên nhẫn: “Giết đi.”
“Đừng, đừng, ông nội ơi hãy dừng tay!”
Triệu Phúc Chính sợ hãi, vội vàng khóc lóc cầu xin tha thứ: “Tôi nói, tôi nói.”
Những người này xác thực đều là từ chiến trường xuống, giết người đối với bọn họ cũng chỉ đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.
Bọn họ muốn giết ông ta, không phải chỉ uy hiếp đơn giản như vậy mà thực sự là dám ra tay.
Bây giờ nói ra tình hình thực tế, nói không chừng còn có thể được cứu. Nếu như tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Diệp Huyền Tần: “Nói đi, nếu như dám có nửa câu nói dối, tôi sẽ cho ông chết ngay tại chỗ!”
Triệu Phúc Chính đáp: “Trương Nặc Thuỷ cho tôi tiền, ông ta cho tôi rất nhiều tiền, cho dù gom hết tiền lương cả đời của tôi cũng chưa được nhiều như vậy.”
“Lòng tôi dao động, không thể chống đỡ được công kích giống như viên đạn bọc đường của kẻ địch, cho nên mới sa đọa. Tôi đáng chết, là tôi đáng chết…”
Diệp Huyền Tần nói: “Xem ra ông vẫn còn không chịu thành thật. Dựa theo tài liệu điều tra của tôi cho thấy, trong gia tộc của ông cũng có người làm kinh doanh, tuy rằng những sản nghiệp này đều mang danh nghĩa người nhà của ông, trên thực tế tất cả đều là do ông nắm giữ, lẽ nào ông lại để ý đến chút tiền đó hay sao?”
“Nếu như còn không chịu nói thật, Độc Lang, trực tiếp giết.”
“Ngoài ra, điều tra kỹ những người trong gia tộc ông ta, phàm là những ai có hành vi vượt quá khuôn phép, lập tức xử lý nghiêm minh.”
Đã rõ!
Độc Lang lập tức lên đạn, nhằm vào nguyệt thái dương của Triệu Phúc Chính.
Triệu Phúc Chính nhắm mắt, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Người ta nói Thần Soái có đầu óc yêu nghiệt, muốn giấu diếm anh thật sự là khó như lên trời.
Triệu Phúc Chính không thể không nói ra chân tướng: “Được rồi Thần Soái, tôi nói thật. Có điều, sau khi tôi nói thật, có thể sẽ bị giết chết.”
“Tôi không cầu xin ngài giữ lại tôi mà chỉ cầu xin ngài có thể bảo vệ tính mạng cho người nhà của tôi mà thôi!”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Trương Niên Bình trịnh trọng nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Thần Soái, ngài chính là đối tượng bị tình nghi đã mưu hại Michelle Lord và Lộ Tây, mời ngài phối hợp với tôi để điều tra.”
“Ngài yên tâm, nếu như ngài như ngài thật sự trong sạch, tôi nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo…”
Diệp Huyền Tần: “…”
Quần chúng đang vây xem: “…”
Độc Lang: “Mẹ nó chứ… với tính tình nóng nảy của tôi còn không biết sẽ đánh chết ông như thế nào đâu.”
Diệp Huyền Tần nói: “Yên tâm được chứ? Tôi sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân.”
Anh lập tức đi tới trước mặt Triệu Phúc Chính.
Giờ phút này Triệu Phúc Chính đang quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích giả chết.
Anh ta ngay cả dũng khí đối mặt với Thần Soái cũng không có.
Diệp Huyền Tần chế giễu: “Triệu Phúc Chính tội ác tày trời, Độc Lang, bắn chết tại chỗ đi.”
Độc Lang: “Tuân lệnh!”
Triệu Phúc Chính lập tức tán loạn: “Đừng động thủ, Thần Soái, đừng động thủ, van xin ngài, van xin ngài mà…”
“Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một con đường sống…”
Diệp Huyền Tần: “Nói thử xem, ông sai ở chỗ nào hả?”
Triệu Phúc Chính nước mắt nước mũi chảy dài nói: “Tôi… Tôi không nên hãm hại ngài.”
“Đều là do Trương Nặc Thuỷ, đúng, đều là lỗi của tên khốn Trương Nặc Thuỷ kia.”
“Trương Nặc Thuỷ lấy tính mạng người nhà của tôi ra uy hiếp tôi, nói nếu như tôi không phối hợp với ông ta hãm hại ngài thì ông ta sẽ lập tức xuống tay với người nhà của tôi.”
“Tục ngữ nói, chỉ chọc Diêm Vương chứ không chọc tiểu quỷ. Dưới tay của Trương Nặc Thuỷ có rất nhiều đàn em, bọn họ cơ bản là không có não, chuyện điên khùng gì cũng có thể làm ra được.”
“Chỉ cần một câu nói của Trương Nặc Thuỷ, đừng nói đến cấp sở nho nhỏ như tôi, chỉ sợ cho dù là Thần Soái thì bọn họ cũng dám đụng vào.”
“Không còn cách nào khác, vì an toàn của người nhà tôi, tôi chỉ có thể bị ép đến nước phải khuất phục…”
“Trương Nặc Thuỷ và tôi liên thủ hãm hại Thần Soái, Thần Soái ngài đúng là vô tội, thật ra Michelle Lord và Lộ Tây chính là bị Trương Nặc Thuỷ giết chết”
Diệp Huyền Tần nháy mắt với Độc Độc Lang lập tức lên đạn, quả quyết tiêu sái đi lên, dí súng lục vào trên gáy Triệu Phúc Chính: “Còn không chịu thành thật, được rồi, tôi sẽ đưa ông về chầu trời!”
A aa a a!
Triệu Phúc Chính bị dọa điên rồi, hét thảm thiết một tiếng: “Ông nội tha mạng, ông nội tha mạng, lời con nói chính là sự thật, con cam đoan không có một câu nói dối.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Chẳng lẽ ông xem chúng tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn sao? Đường đường là giám đốc sở tỉnh sao lại đi sợ một thương nhân kia chứ?”
Độc Lang nói: “Anh, đừng nhiều lời với tên khốn này nữa. Ông ta trăm phần trăm là có tội, trực tiếp giết chết là được rồi.”
Diệp Huyền Tần cũng đã hao hết kiên nhẫn: “Giết đi.”
“Đừng, đừng, ông nội ơi hãy dừng tay!”
Triệu Phúc Chính sợ hãi, vội vàng khóc lóc cầu xin tha thứ: “Tôi nói, tôi nói.”
Những người này xác thực đều là từ chiến trường xuống, giết người đối với bọn họ cũng chỉ đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.
Bọn họ muốn giết ông ta, không phải chỉ uy hiếp đơn giản như vậy mà thực sự là dám ra tay.
Bây giờ nói ra tình hình thực tế, nói không chừng còn có thể được cứu. Nếu như tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Diệp Huyền Tần: “Nói đi, nếu như dám có nửa câu nói dối, tôi sẽ cho ông chết ngay tại chỗ!”
Triệu Phúc Chính đáp: “Trương Nặc Thuỷ cho tôi tiền, ông ta cho tôi rất nhiều tiền, cho dù gom hết tiền lương cả đời của tôi cũng chưa được nhiều như vậy.”
“Lòng tôi dao động, không thể chống đỡ được công kích giống như viên đạn bọc đường của kẻ địch, cho nên mới sa đọa. Tôi đáng chết, là tôi đáng chết…”
Diệp Huyền Tần nói: “Xem ra ông vẫn còn không chịu thành thật. Dựa theo tài liệu điều tra của tôi cho thấy, trong gia tộc của ông cũng có người làm kinh doanh, tuy rằng những sản nghiệp này đều mang danh nghĩa người nhà của ông, trên thực tế tất cả đều là do ông nắm giữ, lẽ nào ông lại để ý đến chút tiền đó hay sao?”
“Nếu như còn không chịu nói thật, Độc Lang, trực tiếp giết.”
“Ngoài ra, điều tra kỹ những người trong gia tộc ông ta, phàm là những ai có hành vi vượt quá khuôn phép, lập tức xử lý nghiêm minh.”
Đã rõ!
Độc Lang lập tức lên đạn, nhằm vào nguyệt thái dương của Triệu Phúc Chính.
Triệu Phúc Chính nhắm mắt, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Người ta nói Thần Soái có đầu óc yêu nghiệt, muốn giấu diếm anh thật sự là khó như lên trời.
Triệu Phúc Chính không thể không nói ra chân tướng: “Được rồi Thần Soái, tôi nói thật. Có điều, sau khi tôi nói thật, có thể sẽ bị giết chết.”
“Tôi không cầu xin ngài giữ lại tôi mà chỉ cầu xin ngài có thể bảo vệ tính mạng cho người nhà của tôi mà thôi!”
Bình luận facebook