Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2211
Chương 2211
Chuyện này sao lại liên quan tới “Cướp Đường Phía Bắc” rồi?
Cướp Đường, bắt nguồn từ vùng thảo nguyên phía Bắc, là một tổ chức cướp bóc nổi tiếng.
Phía Bắc hoang vắng, mênh mông vô bờ, Cướp Đường không có chỗ đóng độ cố định, thường xuyên phân tán khắp mọi nơi.
Vì vậy Chính phủ Đại Hạ cũng hết cách, không thể đả động đến bọn họ.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, dần dà Cướp Đường ngày càng lớn mạnh, cuối cùng biến thành một tổ chức xám rất có sức ảnh hưởng trên thế giới.
Lực ảnh hưởng và sức mạnh của bọn họ trong Đại Hạ hoàn toàn có thể được xếp số một.
Kẻ cắp cười thê thảm: “Anh Hạ, tôi đã nói rồi, tốt nhất anh đừng hỏi tôi. Hiện tại… hối hận phải không?”
“Nhân lúc bây giờ vẫn chưa gây ra lỗi quá lớn, các người thu tay lại còn kịp. Nếu không một khi bị Cướp Đường theo dõi, kết cục của các người sẽ vô cùng thảm.”
“Hiện giờ phạm vi hoạt động của Cướp Đường đã trải rộng khắp Đại Hạ, chỉ cần Cướp Đường tùy tiện tuyên bố một Mệnh lệnh Cướp Đường, tôi đảm bảo sẽ có những toán cướp nhỏ không muốn sống đột nhập nhà anh vào đêm khuya, hãm hại người nhà của anh.”
Nếu là ngày thường, Hạ Nhất Hàng chắc chắn sẽ lùi bước.
Nhưng, hiện giờ sau lưng anh ta có Thần Soái, anh ta không phải lùi bước, cũng không cách nào lùi bước.
Anh điều chỉnh gọn gàng cảm xúc một lát, mới tiếp tục thẩm vấn: “Một Cướp Đường nhỏ nhoi mà thôi, quả thực tôi không để vào mắt.”
“Theo tôi được biết, Cướp Đường không kinh doanh buôn bán. Lần này sao bọn họ lại cảm thấy hứng thú với gia đình một công ty làm ăn? Bọn họ muốn anh đối phó với một món trang sức rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Kẻ cắp lắc đầu không chút do dự.
Hạ Nhất Hàng: “Không nghe lời?” Kẻ cắp vội vàng nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết mà.”
“Có điều anh Hạ à, tôi có vài suy đoán, không biết nên nói hay không.”
Hạ Nhất Hàng: “Nói”
Kẻ cắp nói: “Từ trước tới giờ Cướp Đường luôn hoạt động ở phía Bắc vùng thảo nguyên, nhưng gần đây bọn họ lại có dấu hiệu tiến quân vào vùng nội địa.”
“Chuyện đầu tiên họ làm sau khi tiến quân vào vùng nội địa chính là tấn công Tập đoàn Diệp Linh. Tôi nghi ngờ bọn họ đang ấp ủ một kế hoạch lớn động trời tại nội địa, và kế hoạch này chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi mắt xích đó mà thôi.”
“Đúng rồi, tôi còn nghe loáng thoáng người Cướp Đường nói bọn họ sẽ gây bất lợi cho người phụ trách Tập đoàn Diệp Linh.”
Cái gì!
Cả người Hạ Nhất Hàng run lên.
Trọng điểm lời khai của Kẻ cắp không phải là “Cướp Đường ấp ủ kế hoạch lớn tại nội địa”, mà là “Muốn gây bất lợi cho người phụ trách Tập đoàn Diệp Linh”!
Nếu vợ Thần Soái gặp phải bất trắc gì, bản thân chết mười lần cũng không đủ để chuộc tội mất.
Tầm ảnh hưởng của chuyện này cực lớn, vượt qua phạm vi năng lực của Hạ Nhất Hàng anh.
Cần phải nhanh chóng báo cáo việc này cho Thần Soái!
Sau khi hạ quyết tâm, Hạ Nhất Hàng vội vàng nói với cảnh sát đi theo: “Dẫn theo Kẻ cắp đi cùng tôi.”
“Vâng.”
Hạ Nhất Hàng dẫn theo Kẻ cắp, một đường hướng thẳng về Tập đoàn Diệp Linh.
Tập đoàn Diệp Linh.
Từ Lam Khiết triệu tập toàn bộ quản lý cấp cao của tập đoàn tới phòng họp, mở cuộc họp khẩn.
Chủ đề cuộc họp đương nhiên là làm sao đối đầu với cửa ải khó khăn này.
Có điều thủ đoạn của đối thủ quá độc ác, rõ ràng là muốn đồng vu quy tận với Tập đoàn Diệp Linh.
Tập đoàn Diệp Linh ngoại trừ sách lược ‘Giảm giá, giảm giá, lại giảm giá ra thì hoàn toàn chẳng còn con đường nào có thể đi.
Nhưng cho dù giảm giá, cũng chỉ hơi hòa hoãn được phần nào vấn đề tài chính của tập đoàn, không thể giải quyết vấn đề có tính quyết định nào.
Quan trọng nhất chính là tới bây giờ bọn họ vẫn không biết kẻ chủ mưu đứng sau màn là ai.
Từ Lam Khiết cực kỳ đau đầu.
Thời điểm đang không biết phải làm sao, cửa phòng họp bỗng bị gõ vang. Từ Lam Khiết thuận miệng nói: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Hạ Nhất Hàng đi vào: “Tổng giám đốc Từ, hiện tại có tiện ra ngoài một lát hay không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Từ Lam Khiết lập tức gật đầu:
“Được.”
Cô vội vàng đi theo Hạ Nhất Hàng ra ngoài.
Cô có thể đoán được loáng thoáng mục đích Hạ Nhất Hàng tìm mình hẳn là vì đã tìm được kẻ chủ mưu sau màn.
Từ Lam Khiết dẫn Hạ Nhất Hàng tới văn phòng mình: “Anh Hạ, xin hỏi anh có điều tra được ai là người đứng sau màn hại Tập đoàn Diệp Linh của chúng tôi không?”
Chuyện này sao lại liên quan tới “Cướp Đường Phía Bắc” rồi?
Cướp Đường, bắt nguồn từ vùng thảo nguyên phía Bắc, là một tổ chức cướp bóc nổi tiếng.
Phía Bắc hoang vắng, mênh mông vô bờ, Cướp Đường không có chỗ đóng độ cố định, thường xuyên phân tán khắp mọi nơi.
Vì vậy Chính phủ Đại Hạ cũng hết cách, không thể đả động đến bọn họ.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, dần dà Cướp Đường ngày càng lớn mạnh, cuối cùng biến thành một tổ chức xám rất có sức ảnh hưởng trên thế giới.
Lực ảnh hưởng và sức mạnh của bọn họ trong Đại Hạ hoàn toàn có thể được xếp số một.
Kẻ cắp cười thê thảm: “Anh Hạ, tôi đã nói rồi, tốt nhất anh đừng hỏi tôi. Hiện tại… hối hận phải không?”
“Nhân lúc bây giờ vẫn chưa gây ra lỗi quá lớn, các người thu tay lại còn kịp. Nếu không một khi bị Cướp Đường theo dõi, kết cục của các người sẽ vô cùng thảm.”
“Hiện giờ phạm vi hoạt động của Cướp Đường đã trải rộng khắp Đại Hạ, chỉ cần Cướp Đường tùy tiện tuyên bố một Mệnh lệnh Cướp Đường, tôi đảm bảo sẽ có những toán cướp nhỏ không muốn sống đột nhập nhà anh vào đêm khuya, hãm hại người nhà của anh.”
Nếu là ngày thường, Hạ Nhất Hàng chắc chắn sẽ lùi bước.
Nhưng, hiện giờ sau lưng anh ta có Thần Soái, anh ta không phải lùi bước, cũng không cách nào lùi bước.
Anh điều chỉnh gọn gàng cảm xúc một lát, mới tiếp tục thẩm vấn: “Một Cướp Đường nhỏ nhoi mà thôi, quả thực tôi không để vào mắt.”
“Theo tôi được biết, Cướp Đường không kinh doanh buôn bán. Lần này sao bọn họ lại cảm thấy hứng thú với gia đình một công ty làm ăn? Bọn họ muốn anh đối phó với một món trang sức rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Kẻ cắp lắc đầu không chút do dự.
Hạ Nhất Hàng: “Không nghe lời?” Kẻ cắp vội vàng nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết mà.”
“Có điều anh Hạ à, tôi có vài suy đoán, không biết nên nói hay không.”
Hạ Nhất Hàng: “Nói”
Kẻ cắp nói: “Từ trước tới giờ Cướp Đường luôn hoạt động ở phía Bắc vùng thảo nguyên, nhưng gần đây bọn họ lại có dấu hiệu tiến quân vào vùng nội địa.”
“Chuyện đầu tiên họ làm sau khi tiến quân vào vùng nội địa chính là tấn công Tập đoàn Diệp Linh. Tôi nghi ngờ bọn họ đang ấp ủ một kế hoạch lớn động trời tại nội địa, và kế hoạch này chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi mắt xích đó mà thôi.”
“Đúng rồi, tôi còn nghe loáng thoáng người Cướp Đường nói bọn họ sẽ gây bất lợi cho người phụ trách Tập đoàn Diệp Linh.”
Cái gì!
Cả người Hạ Nhất Hàng run lên.
Trọng điểm lời khai của Kẻ cắp không phải là “Cướp Đường ấp ủ kế hoạch lớn tại nội địa”, mà là “Muốn gây bất lợi cho người phụ trách Tập đoàn Diệp Linh”!
Nếu vợ Thần Soái gặp phải bất trắc gì, bản thân chết mười lần cũng không đủ để chuộc tội mất.
Tầm ảnh hưởng của chuyện này cực lớn, vượt qua phạm vi năng lực của Hạ Nhất Hàng anh.
Cần phải nhanh chóng báo cáo việc này cho Thần Soái!
Sau khi hạ quyết tâm, Hạ Nhất Hàng vội vàng nói với cảnh sát đi theo: “Dẫn theo Kẻ cắp đi cùng tôi.”
“Vâng.”
Hạ Nhất Hàng dẫn theo Kẻ cắp, một đường hướng thẳng về Tập đoàn Diệp Linh.
Tập đoàn Diệp Linh.
Từ Lam Khiết triệu tập toàn bộ quản lý cấp cao của tập đoàn tới phòng họp, mở cuộc họp khẩn.
Chủ đề cuộc họp đương nhiên là làm sao đối đầu với cửa ải khó khăn này.
Có điều thủ đoạn của đối thủ quá độc ác, rõ ràng là muốn đồng vu quy tận với Tập đoàn Diệp Linh.
Tập đoàn Diệp Linh ngoại trừ sách lược ‘Giảm giá, giảm giá, lại giảm giá ra thì hoàn toàn chẳng còn con đường nào có thể đi.
Nhưng cho dù giảm giá, cũng chỉ hơi hòa hoãn được phần nào vấn đề tài chính của tập đoàn, không thể giải quyết vấn đề có tính quyết định nào.
Quan trọng nhất chính là tới bây giờ bọn họ vẫn không biết kẻ chủ mưu đứng sau màn là ai.
Từ Lam Khiết cực kỳ đau đầu.
Thời điểm đang không biết phải làm sao, cửa phòng họp bỗng bị gõ vang. Từ Lam Khiết thuận miệng nói: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Hạ Nhất Hàng đi vào: “Tổng giám đốc Từ, hiện tại có tiện ra ngoài một lát hay không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Từ Lam Khiết lập tức gật đầu:
“Được.”
Cô vội vàng đi theo Hạ Nhất Hàng ra ngoài.
Cô có thể đoán được loáng thoáng mục đích Hạ Nhất Hàng tìm mình hẳn là vì đã tìm được kẻ chủ mưu sau màn.
Từ Lam Khiết dẫn Hạ Nhất Hàng tới văn phòng mình: “Anh Hạ, xin hỏi anh có điều tra được ai là người đứng sau màn hại Tập đoàn Diệp Linh của chúng tôi không?”
Bình luận facebook