Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2238
Chương 2238: Tốt hơn hết là đừng giỡn mặt với tôi
Bò lớn lập tức quỳ xuống dưới chân Diệp Huyền Tần mà cúi đầu nói lời cảm ơn.
Diệp Huyền Tần và Độc Lang xoay người rời đi.
Trên đường đi, Độc Lang cẩn thận nói: “Anh, có một chuyện em không biết có nên nói hay không?” Diệp Huyền Tần: “Nói đi, không sao đâu.”
Độc Lang nói: “Anh thử nói xem, bọn cướp ở đường Đại Vu có khả năng đổi linh hồn của người và bò. Vậy thì, có khi nào bọn chúng cũng có khả năng đổi linh hồn của người và chim bồ câu hay không?”
Diệp Huyền Tần mỉm cười với Độc Lang: “Tên nhóc này, cuối cùng cậu cũng thông minh hơn rồi đấy.”
Độc Lang cười một cách ngây thơ: “Coi như là anh đang khen em.”
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thật ra tôi cũng có suy nghĩ như cậu. Đã từng có lúc, tôi nhìn thấy bóng người trong con bò đó. Nếu linh hồn của con người thực sự cũng bị phong ấn trong cơ thể của mấy con chim bồ câu thì thân thể của mấy con chim bồ câu này chắc chắn sẽ nói cho chúng ta biết sự tồn tại của chúng ta. Và, chắc chắn bọn cướp trên đường Đại Vu cũng đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.”
Độc Lang nói: “Hiện tại, em không cảm thấy sợ sự phòng bị của bọn cướp trên đường Đại Vu, em chỉ sợ tên Đại Hưởng Mã đó sẽ không dám đến thôi.” Diệp Huyền Tần: “Yên tâm đi, từ trước đến nay, bạn cướp trên đường Đại Vu vẫn luôn coi trời bằng vung. Vì thế, bọn họ nhất định sẽ đến.
Không lâu sau đó, hai người đã đến đình Thiên Lý
Mọi thứ ở đình Thiên Lý vẫn diễn ra bình thường.
Sát Lang nhìn Diệp Huyền Tần trở về, vội vàng ra nghênh đón: “Anh, anh đã trở lại rồi. Mọi chuyện đã được xử lý xong rồi sao?”
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: “Ừm, Sát Lang. Bọn cướp đường Đại Vu vẫn chưa đến sao?”
Sát Lang lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa tìm thấy dấu vết của bọn cướp đường Đại Vu!”
Diệp Huyền Tần cũng không cảm thấy có gì phải vội vàng. Anh ngồi xuống rồi nói: “Vậy thì chờ đi.
Chờ đợi, tức là phải mất đến vài giờ. Việc chờ đợi này làm cho Độc Lang và Sát Lang cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn, cho nên bọn họ đã quay sang chất vấn Bao Nghĩa Đình để xem anh ta có lừa bọn họ hay không.
Lúc này, Bao Nghĩa Đình đã sắp bị dọa đến phát điên rời. Chỉ cần anh ta nói một câu không hợp ý hai người này thì bọn họ sẽ lập tức giết người
Anh ta chỉ có thể không cầu xin hai người đàn ông này, đồng thời hứa hẹn rằng bọn cướp đường Đại Vu nhất định sẽ đến đây.
Những giọt mưa rơi ở bên ngoài đình, cách chỗ này tầm mấy nghìn kilet đột nhiên càng ngày càng lạnh hạt
Ở phía xa, một đám mây đen đang chậm rãi trôi về phía bên này. Hiện giờ, trên trời chỉ còn lại một góc mặt trời nhưng cũng đang dần bị che khuất.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm chợt vang lên. Tiếng động này đã làm cho vô số loài chim và động vật cảm thấy sợ hãi mà chạy trốn một cách điên cuồng.
Trời tối, chim lại bay tán loạn. Cảnh tượng này thật giống với một ngày tận thế.
Độc Lang và Sát Lang đứng dậy, nhìn về phía những đám mây đen.
Hai người bọn họ như ngửi thấy một cảm giác nguy hiểm.
Diệp Huyền Tần vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nãy giờ, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm khác vang lên, thắp sáng một nửa bầu trời.
Với tia chớp này, một số người rõ ràng phát hiện ra rằng dưới đám mây đen khổng lồ là một bóng đen to lớn đang lơ lửng.
Bóng đen to lớn cùng với những đám mây đen đang di chuyển về phía đình Thiên Lý một cách chậm rãi.
Mấy đám mây đen này như đang muốn nghiền nát và phá hủy cả thành phố.
Cảnh tượng này làm cho một số người cảm thấy có chút áp lực.
Khi bóng đen to lớn kia đến gần, bọn họ mới phát hiện ra đó là một chiếc thuyền gỗ lớn.
Có vẻ như chiếc thuyền gỗ này đã được sản xuất từ một vài năm trước rồi. Bề mặt đã xuất hiện những vết loang lổ từ lâu, còn có vô số lỗ rách lớn. Cánh buồm hay bất cứ thứ gì cũng đã bị xói mòn từ lâu. Cả con thuyền đang nghiêng một góc 30 độ so với dòng chảy.
Giống như một ông già bị tàn tật dưới ánh nến, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Trên tàu lại không có bóng người nào, dáng vẻ nó có chút âm u rất phù hợp với bầu không khí ở chỗ này.
Những giọt mưa lớn rơi trên thuyền tạo ra những âm thanh gõ vào thuyền có chút đáng sợ.
Chiếc thuyền gỗ nhanh chóng đến gần đình Thiên Lý. Không biết là vì lý do tâm lý có chút kỳ lạ hay vì lý do nào khác mà tốc độ di chuyển của chiếc thuyền gỗ này đã chậm lại rất nhiều, như thể đang chờ bọn họ lên thuyền.
Bao Nghĩa Đình nói: “Đây là con thuyền tại trụ sở tổng giám đốc Mã của chúng tôi.”
Độc Lang trừng mắt nhìn Bao Nghĩa Đình một cái: “Bọn cướp đường tốt xấu gì cũng là tổ chức hắc ác lớn nhất Đại Hạ. Nhưng sao thuyền của các người lại bị tàn phá thành bộ dáng này chứ? Hơn nữa, trên thuyền còn không có lấy một bóng ma nào. Vậy mà anh nói với tôi đây là thuyền của trụ sợ Mã Tổng sao?”
“Đấy là anh không biết rồi. Người ta nói rằng Đại Hưởng Mã của chúng tôi bị nguyền rủa cho nên không thể rời khỏi con tàu, vì vậy ông ấy đã sống trên con thuyền này. Trước đây, chúng tôi cũng từng gặp Đại Hưởng Mã trên con thuyền này rồi.
Độc Lang hừ lạnh một tiếng: “Hừ, các người tốt hơn hết là đừng có giỡn mặt với tôi.” Diệp Huyền Tần nói với Độc Lang và Sát Lang: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi vào ”
Được rồi!
Độc Lang và Sát Lang nằm chặt hai tay và cảm thấy vô cùng kích động.
Bò lớn lập tức quỳ xuống dưới chân Diệp Huyền Tần mà cúi đầu nói lời cảm ơn.
Diệp Huyền Tần và Độc Lang xoay người rời đi.
Trên đường đi, Độc Lang cẩn thận nói: “Anh, có một chuyện em không biết có nên nói hay không?” Diệp Huyền Tần: “Nói đi, không sao đâu.”
Độc Lang nói: “Anh thử nói xem, bọn cướp ở đường Đại Vu có khả năng đổi linh hồn của người và bò. Vậy thì, có khi nào bọn chúng cũng có khả năng đổi linh hồn của người và chim bồ câu hay không?”
Diệp Huyền Tần mỉm cười với Độc Lang: “Tên nhóc này, cuối cùng cậu cũng thông minh hơn rồi đấy.”
Độc Lang cười một cách ngây thơ: “Coi như là anh đang khen em.”
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thật ra tôi cũng có suy nghĩ như cậu. Đã từng có lúc, tôi nhìn thấy bóng người trong con bò đó. Nếu linh hồn của con người thực sự cũng bị phong ấn trong cơ thể của mấy con chim bồ câu thì thân thể của mấy con chim bồ câu này chắc chắn sẽ nói cho chúng ta biết sự tồn tại của chúng ta. Và, chắc chắn bọn cướp trên đường Đại Vu cũng đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.”
Độc Lang nói: “Hiện tại, em không cảm thấy sợ sự phòng bị của bọn cướp trên đường Đại Vu, em chỉ sợ tên Đại Hưởng Mã đó sẽ không dám đến thôi.” Diệp Huyền Tần: “Yên tâm đi, từ trước đến nay, bạn cướp trên đường Đại Vu vẫn luôn coi trời bằng vung. Vì thế, bọn họ nhất định sẽ đến.
Không lâu sau đó, hai người đã đến đình Thiên Lý
Mọi thứ ở đình Thiên Lý vẫn diễn ra bình thường.
Sát Lang nhìn Diệp Huyền Tần trở về, vội vàng ra nghênh đón: “Anh, anh đã trở lại rồi. Mọi chuyện đã được xử lý xong rồi sao?”
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: “Ừm, Sát Lang. Bọn cướp đường Đại Vu vẫn chưa đến sao?”
Sát Lang lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa tìm thấy dấu vết của bọn cướp đường Đại Vu!”
Diệp Huyền Tần cũng không cảm thấy có gì phải vội vàng. Anh ngồi xuống rồi nói: “Vậy thì chờ đi.
Chờ đợi, tức là phải mất đến vài giờ. Việc chờ đợi này làm cho Độc Lang và Sát Lang cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn, cho nên bọn họ đã quay sang chất vấn Bao Nghĩa Đình để xem anh ta có lừa bọn họ hay không.
Lúc này, Bao Nghĩa Đình đã sắp bị dọa đến phát điên rời. Chỉ cần anh ta nói một câu không hợp ý hai người này thì bọn họ sẽ lập tức giết người
Anh ta chỉ có thể không cầu xin hai người đàn ông này, đồng thời hứa hẹn rằng bọn cướp đường Đại Vu nhất định sẽ đến đây.
Những giọt mưa rơi ở bên ngoài đình, cách chỗ này tầm mấy nghìn kilet đột nhiên càng ngày càng lạnh hạt
Ở phía xa, một đám mây đen đang chậm rãi trôi về phía bên này. Hiện giờ, trên trời chỉ còn lại một góc mặt trời nhưng cũng đang dần bị che khuất.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm chợt vang lên. Tiếng động này đã làm cho vô số loài chim và động vật cảm thấy sợ hãi mà chạy trốn một cách điên cuồng.
Trời tối, chim lại bay tán loạn. Cảnh tượng này thật giống với một ngày tận thế.
Độc Lang và Sát Lang đứng dậy, nhìn về phía những đám mây đen.
Hai người bọn họ như ngửi thấy một cảm giác nguy hiểm.
Diệp Huyền Tần vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nãy giờ, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm khác vang lên, thắp sáng một nửa bầu trời.
Với tia chớp này, một số người rõ ràng phát hiện ra rằng dưới đám mây đen khổng lồ là một bóng đen to lớn đang lơ lửng.
Bóng đen to lớn cùng với những đám mây đen đang di chuyển về phía đình Thiên Lý một cách chậm rãi.
Mấy đám mây đen này như đang muốn nghiền nát và phá hủy cả thành phố.
Cảnh tượng này làm cho một số người cảm thấy có chút áp lực.
Khi bóng đen to lớn kia đến gần, bọn họ mới phát hiện ra đó là một chiếc thuyền gỗ lớn.
Có vẻ như chiếc thuyền gỗ này đã được sản xuất từ một vài năm trước rồi. Bề mặt đã xuất hiện những vết loang lổ từ lâu, còn có vô số lỗ rách lớn. Cánh buồm hay bất cứ thứ gì cũng đã bị xói mòn từ lâu. Cả con thuyền đang nghiêng một góc 30 độ so với dòng chảy.
Giống như một ông già bị tàn tật dưới ánh nến, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Trên tàu lại không có bóng người nào, dáng vẻ nó có chút âm u rất phù hợp với bầu không khí ở chỗ này.
Những giọt mưa lớn rơi trên thuyền tạo ra những âm thanh gõ vào thuyền có chút đáng sợ.
Chiếc thuyền gỗ nhanh chóng đến gần đình Thiên Lý. Không biết là vì lý do tâm lý có chút kỳ lạ hay vì lý do nào khác mà tốc độ di chuyển của chiếc thuyền gỗ này đã chậm lại rất nhiều, như thể đang chờ bọn họ lên thuyền.
Bao Nghĩa Đình nói: “Đây là con thuyền tại trụ sở tổng giám đốc Mã của chúng tôi.”
Độc Lang trừng mắt nhìn Bao Nghĩa Đình một cái: “Bọn cướp đường tốt xấu gì cũng là tổ chức hắc ác lớn nhất Đại Hạ. Nhưng sao thuyền của các người lại bị tàn phá thành bộ dáng này chứ? Hơn nữa, trên thuyền còn không có lấy một bóng ma nào. Vậy mà anh nói với tôi đây là thuyền của trụ sợ Mã Tổng sao?”
“Đấy là anh không biết rồi. Người ta nói rằng Đại Hưởng Mã của chúng tôi bị nguyền rủa cho nên không thể rời khỏi con tàu, vì vậy ông ấy đã sống trên con thuyền này. Trước đây, chúng tôi cũng từng gặp Đại Hưởng Mã trên con thuyền này rồi.
Độc Lang hừ lạnh một tiếng: “Hừ, các người tốt hơn hết là đừng có giỡn mặt với tôi.” Diệp Huyền Tần nói với Độc Lang và Sát Lang: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi vào ”
Được rồi!
Độc Lang và Sát Lang nằm chặt hai tay và cảm thấy vô cùng kích động.
Bình luận facebook