Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-222
Chương 222
Con ngươi Trần Tiến Hà co rút nhanh, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ: “Ông Sơn, thầy muốn em tự mình ra tay với Bạo Long rồi vu oan cho Diệp Huyền Tần sao?”
“Không được không được, giết người chính là phạm vào giới hạn của em.”
Hồ Thanh Sơn mắng: “Đồ bỏ đi, một chút quyết đoán cũng không có, còn muốn làm việc lớn gì nữa chứ?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu ra tay không như vậy đâu. Sau khi chuyện thành công, tôi hứa sẽ cho cậu một hàm thiếu úy.”
Hai chữ “thiếu úy” này đủ để Trần Tiến Hà động lòng.
Sau khi thành “thiếu úy” thì khoảng cách đến “cấp tá” thậm chí “cấp tướng” thì còn xa sao chứ?
Cuối cùng cậu ta cũng cắn răng một cái, nói: “Được, ông Sơn, em đáp ứng thầy.”
Hồ Thanh Sơn nở nụ cười: “Đây mới là học sinh ngoan của tôi.”
“Hy sinh một viên quân cờ nhỏ, giết chết một tướng soái, lời to rồi!”
Hơn 11 giờ đêm, Trần Tiến Hà đi tới trại tạm giam của thành phố Tân Hải.
Từ lâu cậu ta đã đút lót cho lính canh ngục thật tốt, rất thuận lợi đi tới phòng giam của Bạo Long.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt chỉ nhốt hai phạm nhân.
Một là Trần Tiến Hà, một người khác hẳn là đàn em của anh ta.
Đàn em của anh ta núp ở bên trong góc, quay mắt về phía vách tường, tiếng ngáy mãnh liệt dường như đang ngủ say.
Bạo Long thì ngồi tại cửa, mặt buồn rười rượi.
Nhìn thấy Trần Tiến Hà đi tới, Bạo Long nhất thời kích động: “Anh Hà, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
“Nhanh thông báo cho ông Sơn cứu tôi đi ra ngoài đi, ở chỗ này một khắc tôi cũng không ở nổi nữa.”
Trần Tiến Hà nói: “Bạo Long, yên tâm đi, ông Sơn đã nghĩ kỹ kế hoạch cứu anh rồi.”
“Tôi tới đây lần này chính là theo lệnh ông Sơn, đến nói cho anh biết kế hoạch của ông ấy.”
Bạo Long vui mừng khôn xiết: “Anh Hà, anh mau nói cho tôi biết kế hoạch của ông Sơn đi, bảo đảm tôi sẽ phối hợp chặt chẽ.”
Trần Tiến Hà gật đầu: “Ý của ông Sơn là anh hãy cứ khăng khăng là anh và mười cấp dưới của mình tận mắt thấy Diệp Huyền Tần đốt của cao ốc của anh.”
“Cao ốc bị đốt, các anh em không chỗ có thể đi, anh không thể làm gì khác hơn là mang 300 người anh em đi tìm Diệp Huyền Tần lý luận. Ai biết Diệp Huyền Tần lại ra tay tại chỗ, các người không còn cách nào khác nên mấy người cấp dưới mới đánh trả.”
Bạo Long cẩn thận nói: Biện pháp này có…. có thể được sao?”
Trần Tiến Hà có chút tức giận: “Anh là đang nghi ngờ ông Sơn?”
Bạo Long vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.”
Trần Tiến Hà: “Vậy thì tốt.”
“Được rồi, đây là đồ ăn tôi mang đến cho anh, anh ăn chút đi.”
“Chuyện ngày hôm nay tôi tới thăm anh, tuyệt đối không nên tiết lộ ra ngoài, tránh cho có người nghi ngờ chúng ta đang thông đồng với nhau.”
Bạo Long lập tức gật đầu: “Rõ rồi, rõ rồi.”
Trần Tiến Hà tận mắt chứng kiến Bạo Long ăn một miếng đồ ăn, lúc này mới rời đi.
Trần Tiến Hà vừa rời đi, âm thanh ngủ ngáy của “đàn em” đang núp ở trong góc đột nhiên dừng, âm lãnh nở nụ cười: “Nếu như tôi là anh, thì tôi sẽ không ăn những thứ đó.”
Nhe được thanh âm này, tim Bạo Long hồi hộp nhảy lên một cái, giọng nói này nghe thật quen tai.
Hình như là của… Độc Lang?
Con ngươi anh ta co rút nhanh, nhìn chằm chằm người kia: “Anh là ai?”
Kể từ khi anh ta tiến vào lao tù, người kia vẫn đưa lưng về phía anh ta mà ngủ say như chết, cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy rõ dáng dấp của đối phương.
Người kia chậm rãi ngồi dậy, xoay người.
Quả nhiên là Độc Lang!
Mẹ nó, Độc Lang ẩn núp ở đây là muốn ám sát chính mình!
Bạo Long sợ hãi, hướng về phía ngoài cửa hô to: “Cứu mạng…”
Độc Lang cất bước vọt tới trước mặt anh ta rồi che miệng của anh ta lại: “Câm miệng.”
“Ông đây là tới cứu mày.”
“Nếu như ông đây muốn giết mày thì đã sớm ra tay, hà tất phải chờ tới bây giờ?”
Bạo Long ngẩn ra.
Thật đúng là có chuyện như vậy.
Độc Lang: “Ông đây buông miệng của mày ra, mày không được kêu loạn.”
“Nếu không thì tao sẽ không ngại mà làm thịt mày.”
Bạo Long gật đầu.
Lúc này Độc Lang mới buông cái miệng của anh ta ra.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Bọn mày hao tâm tổn trí bắt tao vào đây, vì sao phải cứu tao ra ngoài?”
Độc Lang: “Dừng dừng, ông đây không phải tới cứu mày đi ra ngoài mà chính là muốn cứu mạng mày!”
Bạo Long càng hồ đồ: “Tao không có nguy hiểm tính mạng, không cần mày cứu!”
Độc Lang nhếch miệng cười khúc khích: “Nói mày ngu ngốc thì đúng là còn đánh giá cao mày, chết đến nơi rồi còn không tự biết.””
Con ngươi Trần Tiến Hà co rút nhanh, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ: “Ông Sơn, thầy muốn em tự mình ra tay với Bạo Long rồi vu oan cho Diệp Huyền Tần sao?”
“Không được không được, giết người chính là phạm vào giới hạn của em.”
Hồ Thanh Sơn mắng: “Đồ bỏ đi, một chút quyết đoán cũng không có, còn muốn làm việc lớn gì nữa chứ?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu ra tay không như vậy đâu. Sau khi chuyện thành công, tôi hứa sẽ cho cậu một hàm thiếu úy.”
Hai chữ “thiếu úy” này đủ để Trần Tiến Hà động lòng.
Sau khi thành “thiếu úy” thì khoảng cách đến “cấp tá” thậm chí “cấp tướng” thì còn xa sao chứ?
Cuối cùng cậu ta cũng cắn răng một cái, nói: “Được, ông Sơn, em đáp ứng thầy.”
Hồ Thanh Sơn nở nụ cười: “Đây mới là học sinh ngoan của tôi.”
“Hy sinh một viên quân cờ nhỏ, giết chết một tướng soái, lời to rồi!”
Hơn 11 giờ đêm, Trần Tiến Hà đi tới trại tạm giam của thành phố Tân Hải.
Từ lâu cậu ta đã đút lót cho lính canh ngục thật tốt, rất thuận lợi đi tới phòng giam của Bạo Long.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt chỉ nhốt hai phạm nhân.
Một là Trần Tiến Hà, một người khác hẳn là đàn em của anh ta.
Đàn em của anh ta núp ở bên trong góc, quay mắt về phía vách tường, tiếng ngáy mãnh liệt dường như đang ngủ say.
Bạo Long thì ngồi tại cửa, mặt buồn rười rượi.
Nhìn thấy Trần Tiến Hà đi tới, Bạo Long nhất thời kích động: “Anh Hà, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
“Nhanh thông báo cho ông Sơn cứu tôi đi ra ngoài đi, ở chỗ này một khắc tôi cũng không ở nổi nữa.”
Trần Tiến Hà nói: “Bạo Long, yên tâm đi, ông Sơn đã nghĩ kỹ kế hoạch cứu anh rồi.”
“Tôi tới đây lần này chính là theo lệnh ông Sơn, đến nói cho anh biết kế hoạch của ông ấy.”
Bạo Long vui mừng khôn xiết: “Anh Hà, anh mau nói cho tôi biết kế hoạch của ông Sơn đi, bảo đảm tôi sẽ phối hợp chặt chẽ.”
Trần Tiến Hà gật đầu: “Ý của ông Sơn là anh hãy cứ khăng khăng là anh và mười cấp dưới của mình tận mắt thấy Diệp Huyền Tần đốt của cao ốc của anh.”
“Cao ốc bị đốt, các anh em không chỗ có thể đi, anh không thể làm gì khác hơn là mang 300 người anh em đi tìm Diệp Huyền Tần lý luận. Ai biết Diệp Huyền Tần lại ra tay tại chỗ, các người không còn cách nào khác nên mấy người cấp dưới mới đánh trả.”
Bạo Long cẩn thận nói: Biện pháp này có…. có thể được sao?”
Trần Tiến Hà có chút tức giận: “Anh là đang nghi ngờ ông Sơn?”
Bạo Long vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.”
Trần Tiến Hà: “Vậy thì tốt.”
“Được rồi, đây là đồ ăn tôi mang đến cho anh, anh ăn chút đi.”
“Chuyện ngày hôm nay tôi tới thăm anh, tuyệt đối không nên tiết lộ ra ngoài, tránh cho có người nghi ngờ chúng ta đang thông đồng với nhau.”
Bạo Long lập tức gật đầu: “Rõ rồi, rõ rồi.”
Trần Tiến Hà tận mắt chứng kiến Bạo Long ăn một miếng đồ ăn, lúc này mới rời đi.
Trần Tiến Hà vừa rời đi, âm thanh ngủ ngáy của “đàn em” đang núp ở trong góc đột nhiên dừng, âm lãnh nở nụ cười: “Nếu như tôi là anh, thì tôi sẽ không ăn những thứ đó.”
Nhe được thanh âm này, tim Bạo Long hồi hộp nhảy lên một cái, giọng nói này nghe thật quen tai.
Hình như là của… Độc Lang?
Con ngươi anh ta co rút nhanh, nhìn chằm chằm người kia: “Anh là ai?”
Kể từ khi anh ta tiến vào lao tù, người kia vẫn đưa lưng về phía anh ta mà ngủ say như chết, cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy rõ dáng dấp của đối phương.
Người kia chậm rãi ngồi dậy, xoay người.
Quả nhiên là Độc Lang!
Mẹ nó, Độc Lang ẩn núp ở đây là muốn ám sát chính mình!
Bạo Long sợ hãi, hướng về phía ngoài cửa hô to: “Cứu mạng…”
Độc Lang cất bước vọt tới trước mặt anh ta rồi che miệng của anh ta lại: “Câm miệng.”
“Ông đây là tới cứu mày.”
“Nếu như ông đây muốn giết mày thì đã sớm ra tay, hà tất phải chờ tới bây giờ?”
Bạo Long ngẩn ra.
Thật đúng là có chuyện như vậy.
Độc Lang: “Ông đây buông miệng của mày ra, mày không được kêu loạn.”
“Nếu không thì tao sẽ không ngại mà làm thịt mày.”
Bạo Long gật đầu.
Lúc này Độc Lang mới buông cái miệng của anh ta ra.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Bọn mày hao tâm tổn trí bắt tao vào đây, vì sao phải cứu tao ra ngoài?”
Độc Lang: “Dừng dừng, ông đây không phải tới cứu mày đi ra ngoài mà chính là muốn cứu mạng mày!”
Bạo Long càng hồ đồ: “Tao không có nguy hiểm tính mạng, không cần mày cứu!”
Độc Lang nhếch miệng cười khúc khích: “Nói mày ngu ngốc thì đúng là còn đánh giá cao mày, chết đến nơi rồi còn không tự biết.””
Bình luận facebook