Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2326
Chương 2326:
Chuyện này…chuyện này…
Diệp què ấp úng, không giải thích được lý do.
Diệp Huyền Tân sờ sờ cây châm bạc trong tay: “Tôi nghĩ anh cũng không muốn chịu đau đớn do cây kim bạc này gây ra. Nói thật, ngay cả tôi cũng không chịu nổi mũi kim thứ tư”
Vừa nhắc tới Thiên La Thập Tam Châm, Diệp què muốn sụp đổ, không dám giấu giếm, lập tức nói ra sự thật.
“Là tôi đã gạt những người đó đi đến núi Hoàng Sơn. Đợi đến buổi tối không có ai, tôi sẽ đi khắp các thôn tìm người, sau đó lén lút đưa đến núi Hoàng Sơn”
“Nhưng những người tôi lừa gạt đều bị thiểu năng trí tuệ. Những người này sống thật lãng phí cuộc đời. Tôi loại bỏ họ cũng để làm trong sạch môi trường xã hội, cống hiến cho xã hội.”
Ầm!
Lời biện hộ hoang đường này thực sự làm cho mọi người tức giận, một vài người đã trực tiếp cho Diệp què một cú đấm.
Cú đấm này hầu như muốn giết chết Diệp què.
Đương nhiên, Diệp Huyền Tân mới chỉ sử dụng chưa tới một phần trăm sức mạnh, bằng không Diệp què đã tan xác.
Diệp què vô cùng sợ hãi, thực sự sợ rằng trong cơn tức giận Diệp Huyền Tân sẽ giết chết anh ta nên lập tức dập đầu xin lỗi.
Diệp Huyền Tân buộc lòng kiềm chế cơn tức giận, nói tiếp: “Tôi không muốn nói chuyện vớ vẩn với anh nữa, tốt nhất nên loại bỏ chuyện này các sớm càng tốt, nếu không sẽ hại thêm nhiều người vô tội”
“Hãy mau đưa tôi đến chỗ chủ nhân của anh!”
Diệp què nói: “Anh đúng là người tốt, nhưng tôi xin dùng tính mạng của mình để thề, tôi thật sự không biết chủ nhân đang ở đâu, vì vậy mà sợ rằng không thể dẫn anh đi tìm chủ nhân!”
“Làm sao anh không biết được!” Độc Lang mắng: “Không phải anh còn đang làm nhiệm vụ đưa người đến gặp chủ nhân hay sao?”
Diệp què nói: “Không sai, nhiệm vụ của tôi là đưa người đến động Trùng Đàn, chính là cái hang nhốt mọi người lúc trước. Còn những chuyện sau đó thì không liên quan gì đến tôi, chủ nhân sẽ đem người trong động Trùng Đàn đi.”
Diệp Huyền Tân tò mò hỏi: “Ồ? Vậy tại sao anh không bỏ chúng tôi trong động Trùng Đàn, chờ chủ nhân của anh đem chúng tôi đi mà lại đưa chúng tôi ra ngoài?”
Diệp què nói: “Dựa theo quy luật thông thường, trước tiên tôi sẽ đưa người sống đến động Trùng Đàn, để chủ nhân làm lễ rửa tội. Sau đó ta sẽ đưa người xuống núi, để bọn họ âm hóa trong bảy ngày. Chờ bọn họ thực sự âm hóa, sẽ tự động trở lại động Trùng Đàn, khi đó chủ nhân sẽ đi tới động Trùng Đàn đem bọn họ đi”
“Đúng rồi, mọi người thể đợi bảy ngày, sau đó giả bộ đã âm hóa và đi đến động Trùng Đàn, chờ chủ nhân xuất hiện. Như vậy mọi người có thể tìm thấy chủ nhân của tôi rồi”
Diệp Huyền Tân hỏi dò: “Anh nói âm hóa, nó có nghĩa là gì?”
Diệp què lắc đầu: “Tôi không biết, đây là những gì chủ nhân nói với tôi. Trước đây tôi đã từng hỏi chủ nhân nhưng chủ nhân nói rằng tôi chỉ nên làm theo mệnh lệnh của ông ấy, không hỏi bất cứ thứ gì”
Diệp Huyền Tân nhìn Độc Lang và mấy người còn lại hỏi: “Mọi người nghĩ nên tấn công vào núi Hoàng Sơn bây giờ hay là đợi bảy ngày sau, tên đứng sau gây ra tội ác sẽ tự động xuất hiện”
Độc Lang thận trọng nói: “Đại ca, chúng ta không vấn đề gì, quan trọng là Sát Lang có chịu được hay không”
Chiến Thần Côn Luân vội vàng nói: “Thần soái, chúng ta không nên vôi vàng ăn vội đậu hũ nóng. Bây giờ chúng ta còn không có mục tiêu, lại càng không biết đối phương ở đâu. Chúng ta tấn công dồn dập, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Chẳng những không cứu được Sát Lang mà còn làm động đến kẻ đứng sau”
Lão trưởng thôn nói: “Thuộc hạ xin nghe theo mệnh lệnh của cậu chủ!”
Sở Vân Long: “Tôi vẫn đồng ý với Chiến Thần Côn Luân. Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Vạn Thi Nhai ở Núi Hoàng Sơn mà chúng ta muốn cứu Sát Lang là vách đá nguy hiểm và dễ mất mạng nhất ở đây, có cứu được Sát Lang ở đây hay không còn chưa chắc chắn!”
Độc Lang vội vàng lấy tấm ảnh Sát Lang ra đưa cho Diệp què xem: “Diệp què, anh đã từng nhìn thấy người này chưa?”
Diệp què nhìn lướt qua bức ảnh rồi khẽ nhíu mày: “Nhìn kỹ người này, trông rất quen hình như tôi đã gặp ở đâu đó”
Diệp Huyền Tân nóng lòng hỏi: “Anh thử nghĩ lại xem, anh đã gặp anh ta ở đâu?”
Sát Lang là Tướng quân Trấn Đô, y phục này là được may riêng, trên đời không quá năm người có thể mặc y phục này.
Chuyện này…chuyện này…
Diệp què ấp úng, không giải thích được lý do.
Diệp Huyền Tân sờ sờ cây châm bạc trong tay: “Tôi nghĩ anh cũng không muốn chịu đau đớn do cây kim bạc này gây ra. Nói thật, ngay cả tôi cũng không chịu nổi mũi kim thứ tư”
Vừa nhắc tới Thiên La Thập Tam Châm, Diệp què muốn sụp đổ, không dám giấu giếm, lập tức nói ra sự thật.
“Là tôi đã gạt những người đó đi đến núi Hoàng Sơn. Đợi đến buổi tối không có ai, tôi sẽ đi khắp các thôn tìm người, sau đó lén lút đưa đến núi Hoàng Sơn”
“Nhưng những người tôi lừa gạt đều bị thiểu năng trí tuệ. Những người này sống thật lãng phí cuộc đời. Tôi loại bỏ họ cũng để làm trong sạch môi trường xã hội, cống hiến cho xã hội.”
Ầm!
Lời biện hộ hoang đường này thực sự làm cho mọi người tức giận, một vài người đã trực tiếp cho Diệp què một cú đấm.
Cú đấm này hầu như muốn giết chết Diệp què.
Đương nhiên, Diệp Huyền Tân mới chỉ sử dụng chưa tới một phần trăm sức mạnh, bằng không Diệp què đã tan xác.
Diệp què vô cùng sợ hãi, thực sự sợ rằng trong cơn tức giận Diệp Huyền Tân sẽ giết chết anh ta nên lập tức dập đầu xin lỗi.
Diệp Huyền Tân buộc lòng kiềm chế cơn tức giận, nói tiếp: “Tôi không muốn nói chuyện vớ vẩn với anh nữa, tốt nhất nên loại bỏ chuyện này các sớm càng tốt, nếu không sẽ hại thêm nhiều người vô tội”
“Hãy mau đưa tôi đến chỗ chủ nhân của anh!”
Diệp què nói: “Anh đúng là người tốt, nhưng tôi xin dùng tính mạng của mình để thề, tôi thật sự không biết chủ nhân đang ở đâu, vì vậy mà sợ rằng không thể dẫn anh đi tìm chủ nhân!”
“Làm sao anh không biết được!” Độc Lang mắng: “Không phải anh còn đang làm nhiệm vụ đưa người đến gặp chủ nhân hay sao?”
Diệp què nói: “Không sai, nhiệm vụ của tôi là đưa người đến động Trùng Đàn, chính là cái hang nhốt mọi người lúc trước. Còn những chuyện sau đó thì không liên quan gì đến tôi, chủ nhân sẽ đem người trong động Trùng Đàn đi.”
Diệp Huyền Tân tò mò hỏi: “Ồ? Vậy tại sao anh không bỏ chúng tôi trong động Trùng Đàn, chờ chủ nhân của anh đem chúng tôi đi mà lại đưa chúng tôi ra ngoài?”
Diệp què nói: “Dựa theo quy luật thông thường, trước tiên tôi sẽ đưa người sống đến động Trùng Đàn, để chủ nhân làm lễ rửa tội. Sau đó ta sẽ đưa người xuống núi, để bọn họ âm hóa trong bảy ngày. Chờ bọn họ thực sự âm hóa, sẽ tự động trở lại động Trùng Đàn, khi đó chủ nhân sẽ đi tới động Trùng Đàn đem bọn họ đi”
“Đúng rồi, mọi người thể đợi bảy ngày, sau đó giả bộ đã âm hóa và đi đến động Trùng Đàn, chờ chủ nhân xuất hiện. Như vậy mọi người có thể tìm thấy chủ nhân của tôi rồi”
Diệp Huyền Tân hỏi dò: “Anh nói âm hóa, nó có nghĩa là gì?”
Diệp què lắc đầu: “Tôi không biết, đây là những gì chủ nhân nói với tôi. Trước đây tôi đã từng hỏi chủ nhân nhưng chủ nhân nói rằng tôi chỉ nên làm theo mệnh lệnh của ông ấy, không hỏi bất cứ thứ gì”
Diệp Huyền Tân nhìn Độc Lang và mấy người còn lại hỏi: “Mọi người nghĩ nên tấn công vào núi Hoàng Sơn bây giờ hay là đợi bảy ngày sau, tên đứng sau gây ra tội ác sẽ tự động xuất hiện”
Độc Lang thận trọng nói: “Đại ca, chúng ta không vấn đề gì, quan trọng là Sát Lang có chịu được hay không”
Chiến Thần Côn Luân vội vàng nói: “Thần soái, chúng ta không nên vôi vàng ăn vội đậu hũ nóng. Bây giờ chúng ta còn không có mục tiêu, lại càng không biết đối phương ở đâu. Chúng ta tấn công dồn dập, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Chẳng những không cứu được Sát Lang mà còn làm động đến kẻ đứng sau”
Lão trưởng thôn nói: “Thuộc hạ xin nghe theo mệnh lệnh của cậu chủ!”
Sở Vân Long: “Tôi vẫn đồng ý với Chiến Thần Côn Luân. Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Vạn Thi Nhai ở Núi Hoàng Sơn mà chúng ta muốn cứu Sát Lang là vách đá nguy hiểm và dễ mất mạng nhất ở đây, có cứu được Sát Lang ở đây hay không còn chưa chắc chắn!”
Độc Lang vội vàng lấy tấm ảnh Sát Lang ra đưa cho Diệp què xem: “Diệp què, anh đã từng nhìn thấy người này chưa?”
Diệp què nhìn lướt qua bức ảnh rồi khẽ nhíu mày: “Nhìn kỹ người này, trông rất quen hình như tôi đã gặp ở đâu đó”
Diệp Huyền Tân nóng lòng hỏi: “Anh thử nghĩ lại xem, anh đã gặp anh ta ở đâu?”
Sát Lang là Tướng quân Trấn Đô, y phục này là được may riêng, trên đời không quá năm người có thể mặc y phục này.
Bình luận facebook