Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2387
Chương 2387:
Nó có một cái thân hình cao to khỏe mạnh và ánh mắt đẳng đảng sát khí, hai má của nó có râu quai nón rậm rạp, một đứa trẻ con mà nhìn thấy nó thì chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ đến nỗi nhảy cầng lên mất.
Người vừa đến chính là Tiểu Bát trong lời của Diệp Huyền Tần và “Bát gia” trong lời của Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh,
Tiểu Bát đã được Diệp Huyền Tần thu nhận khi nó còn rất nhỏ.
Trời sinh Tiểu Bát có sức mạnh siêu nhiên ghê gớm, thân hình mập mạp, sau khi lớn hơn một chút, nó được Diệp Huyền Tần gửi đến Nhật Bản để luyện tập đấu vật.
Sau đó, nó đã thành công trong môn đấu vật và phá vỡ danh hiệu “Người giỏi nhất trên mọi nẻo đường.
Cuối cùng thì khi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, nó không thể chịu đựng nổi khi thấy Nhật Bản này xúc phạm Đại Hạ nên đã không chút do dự, dứt khoát xuống đường, cầm cục gạch đi ra đầu phố và lần lượt đập vỡ từng chiếc xe của đất nước Nhật Bản này.
Đêm hôm ấy, Tiểu Bát đã đập phá hơn ba nghìn chiếc xe ô tô của Nhật Bản, sau đó chạy một mạch trốn về Đại Ha.
Kể từ đó, Tiểu Bát đi theo và cống hiến cho Diệp Huyền Tần. Cho đến tận bây giờ, Tiểu Bát vẫn còn bị truy nã ở bên Nhật Bản.
Đương nhiên, Nhật Bản đã điều tra ra được thân phận của Tiểu Bát từ lâu, nhưng chỉ là bọn họ không dám ra tay làm gì với Tiểu Bát mà thôi.
Bởi vậy nên cho dù Tiểu Bát có là một mỹ nam đẹp trai ngời ngời, bọn họ có mười cái lá gan cũng không dám trêu chọc nam thần đẹp trai này đâu. Khi Tiểu Bát vừa bước vào, Vương Chấn Nam và Lý
Bảo Khánh ngay lập tức chạy đến, ra sức cầu xin sự giúp đỡ. “Bát gia, lần này, nhất định anh phải giải quyết êm đẹp giúp chúng tôi.” “Cái người kia khinh người quá đáng, không coi anh ra cái gì.” “Nếu chưa diệt trừ được kẻ này thì tai họa về sau của chúng em sẽ còn kéo dài vô tận.” Tiểu Bát nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy nghi vấn: “Các cậu hãy nói thật cho lão tử biết, có phải các cậu đã chọc giận người ta trước hay không?” “Không có chuyện người ta đang yên đang lành như vậy mà lại chạy đến chỗ chúng ta gây sự đầu chứ?”
Vương Chấn Nam lập tức thề thốt: “Bát gia, em xin thề, chắc chắn là cậu ta giở trò trước.”
Lý Bảo Khánh cũng vội vàng nói: “Đúng vậy đó, Bát gia à, anh nhìn một cái là biết ngay cậu ta không hề có một chút thương tích nào, nhưng chúng em đều đã bị thương cả rồi. Điều này đã cho thấy rõ ràng cái gì cơ chứ?”
Tiểu bát nói: “Điều này đã cho thấy mấy người chỉ là một đám phế vật, một lũ ăn hại mà thôi! Nhiều người như vậy mà không đánh lại người ta được một cái nào, còn mặt mũi nào để kể tội với lão tử nữa chứ?”
Hai người Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh mặt đỏ tới tận mang tai ngay lập tức.
Bát gia nói: “Nhất định tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng. Tôi sẽ không để cho người tốt bị oan uổng mà cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu!” “Nói đi, ai là người đã ra tay với mấy người.”
Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh vươn tay chỉ vào Diệp Huyền Tần: “Là cậu ta.”
Tiểu Bát nhìn sang.
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Huyền Tần, Tiểu Bát nhưởng mày lên cao.
Bóng lưng của người này trông có chút rất quen thuộc. Bát gia đã mơ thấy bóng lưng này không biết bao nhiều lần.
Có lẽ nào… là anh ấy hay sao?
Không thể chuyện này là không có thể, chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi như thế này. Là mình đã nhầm lẫn rồi, đúng vậy, chắc chắn là do mình mong ngóng anh ấy từng ngày từng đêm, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy.
Tiểu Bát đi đến chỗ người kia và nói: “Này, người anh em, đừng lo lắng quá. Mặc dù cậu ra tay hơi mạnh một chút, hơn nữa lại còn ở địa bàn của tôi, nhưng anh cứ yên tâm, tôi là người có thể nhìn rõ mọi việc, công bằng, công khai và không thiên vị, và tôi sẽ không bao giờ giết bừa những người vô tội đâu.” “Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu như lỗi là do đàn em của tôi, tôi không những sẽ không trừng phạt cậu, mà sẽ còn nhận lỗi và xin lỗi cậu” “Đương nhiên, nếu như cậu là người đến đây để tìm cớ gây sự, tôi sẽ tuân theo pháp luật, để cho pháp luật trừng trị cậu”
Diệp Huyền Tần không đáp lại.
Tiểu Bát cau mày: “Này người anh em, có thể ngồi xuống nói chuyện được không?”
Được thôi!
Diệp Huyền Tần trả lời lại một câu, sau đó xoay người lại.
Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Huyền Tần, đột nhiên toàn thân Tiểu Bát run lên, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần, trong mắt nó ngập tràn sự khó tin, không thể tin nổi.
Mình có nhìn lầm không vậy?
Nó có một cái thân hình cao to khỏe mạnh và ánh mắt đẳng đảng sát khí, hai má của nó có râu quai nón rậm rạp, một đứa trẻ con mà nhìn thấy nó thì chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ đến nỗi nhảy cầng lên mất.
Người vừa đến chính là Tiểu Bát trong lời của Diệp Huyền Tần và “Bát gia” trong lời của Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh,
Tiểu Bát đã được Diệp Huyền Tần thu nhận khi nó còn rất nhỏ.
Trời sinh Tiểu Bát có sức mạnh siêu nhiên ghê gớm, thân hình mập mạp, sau khi lớn hơn một chút, nó được Diệp Huyền Tần gửi đến Nhật Bản để luyện tập đấu vật.
Sau đó, nó đã thành công trong môn đấu vật và phá vỡ danh hiệu “Người giỏi nhất trên mọi nẻo đường.
Cuối cùng thì khi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, nó không thể chịu đựng nổi khi thấy Nhật Bản này xúc phạm Đại Hạ nên đã không chút do dự, dứt khoát xuống đường, cầm cục gạch đi ra đầu phố và lần lượt đập vỡ từng chiếc xe của đất nước Nhật Bản này.
Đêm hôm ấy, Tiểu Bát đã đập phá hơn ba nghìn chiếc xe ô tô của Nhật Bản, sau đó chạy một mạch trốn về Đại Ha.
Kể từ đó, Tiểu Bát đi theo và cống hiến cho Diệp Huyền Tần. Cho đến tận bây giờ, Tiểu Bát vẫn còn bị truy nã ở bên Nhật Bản.
Đương nhiên, Nhật Bản đã điều tra ra được thân phận của Tiểu Bát từ lâu, nhưng chỉ là bọn họ không dám ra tay làm gì với Tiểu Bát mà thôi.
Bởi vậy nên cho dù Tiểu Bát có là một mỹ nam đẹp trai ngời ngời, bọn họ có mười cái lá gan cũng không dám trêu chọc nam thần đẹp trai này đâu. Khi Tiểu Bát vừa bước vào, Vương Chấn Nam và Lý
Bảo Khánh ngay lập tức chạy đến, ra sức cầu xin sự giúp đỡ. “Bát gia, lần này, nhất định anh phải giải quyết êm đẹp giúp chúng tôi.” “Cái người kia khinh người quá đáng, không coi anh ra cái gì.” “Nếu chưa diệt trừ được kẻ này thì tai họa về sau của chúng em sẽ còn kéo dài vô tận.” Tiểu Bát nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy nghi vấn: “Các cậu hãy nói thật cho lão tử biết, có phải các cậu đã chọc giận người ta trước hay không?” “Không có chuyện người ta đang yên đang lành như vậy mà lại chạy đến chỗ chúng ta gây sự đầu chứ?”
Vương Chấn Nam lập tức thề thốt: “Bát gia, em xin thề, chắc chắn là cậu ta giở trò trước.”
Lý Bảo Khánh cũng vội vàng nói: “Đúng vậy đó, Bát gia à, anh nhìn một cái là biết ngay cậu ta không hề có một chút thương tích nào, nhưng chúng em đều đã bị thương cả rồi. Điều này đã cho thấy rõ ràng cái gì cơ chứ?”
Tiểu bát nói: “Điều này đã cho thấy mấy người chỉ là một đám phế vật, một lũ ăn hại mà thôi! Nhiều người như vậy mà không đánh lại người ta được một cái nào, còn mặt mũi nào để kể tội với lão tử nữa chứ?”
Hai người Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh mặt đỏ tới tận mang tai ngay lập tức.
Bát gia nói: “Nhất định tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng. Tôi sẽ không để cho người tốt bị oan uổng mà cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu!” “Nói đi, ai là người đã ra tay với mấy người.”
Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh vươn tay chỉ vào Diệp Huyền Tần: “Là cậu ta.”
Tiểu Bát nhìn sang.
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Huyền Tần, Tiểu Bát nhưởng mày lên cao.
Bóng lưng của người này trông có chút rất quen thuộc. Bát gia đã mơ thấy bóng lưng này không biết bao nhiều lần.
Có lẽ nào… là anh ấy hay sao?
Không thể chuyện này là không có thể, chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi như thế này. Là mình đã nhầm lẫn rồi, đúng vậy, chắc chắn là do mình mong ngóng anh ấy từng ngày từng đêm, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy.
Tiểu Bát đi đến chỗ người kia và nói: “Này, người anh em, đừng lo lắng quá. Mặc dù cậu ra tay hơi mạnh một chút, hơn nữa lại còn ở địa bàn của tôi, nhưng anh cứ yên tâm, tôi là người có thể nhìn rõ mọi việc, công bằng, công khai và không thiên vị, và tôi sẽ không bao giờ giết bừa những người vô tội đâu.” “Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu như lỗi là do đàn em của tôi, tôi không những sẽ không trừng phạt cậu, mà sẽ còn nhận lỗi và xin lỗi cậu” “Đương nhiên, nếu như cậu là người đến đây để tìm cớ gây sự, tôi sẽ tuân theo pháp luật, để cho pháp luật trừng trị cậu”
Diệp Huyền Tần không đáp lại.
Tiểu Bát cau mày: “Này người anh em, có thể ngồi xuống nói chuyện được không?”
Được thôi!
Diệp Huyền Tần trả lời lại một câu, sau đó xoay người lại.
Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Huyền Tần, đột nhiên toàn thân Tiểu Bát run lên, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần, trong mắt nó ngập tràn sự khó tin, không thể tin nổi.
Mình có nhìn lầm không vậy?
Bình luận facebook